Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 289

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Trâu Thục Vũ đã chết.
Khi mở phiên tòa thẩm tra xử lý, vị trí bị cáo trống không không có một ai, thẩm phán đọc to vụ án lên một cách rõ ràng từng câu từng chữ.
Ngồi xem ở bên dưới, vợ chồng Nguyễn Gia Khánh và Lưu Phương đỏ hoe hai mắt.
Sau khi biết con gái không phải tự tử mà là bị một đám súc sinh liên thủ hại chết, trong lòng họ đau đớn khôn cùng.
Vốn dĩ đã nguôi ngoai đi chuyện cũ, khó khăn lắm cả hai người mới bình phục vết thương lòng sau hơn một năm, giờ đây nó lại bị người ta tàn nhẫn xé toạc ra.
Nhưng ít ra họ được yên tâm, đám súc sinh này cuối cùng cũng đã phải đền tội nghiệt, oan tình của con gái họ xem như đã được rửa.
Nguyễn Gia Khánh và Lưu Phương đã nhận được tiền bồi thường tinh thần, nhưng sau đó họ cũng đã quyên góp hết để làm thiện nguyện.
Có phóng viên phỏng vấn chuyện này, họ chỉ nói: “Cứ xem như là tích đức cho con gái của chúng tôi đi. Hy vọng ở thế giới bên kia, con bé có thể sống thật tốt.”
Khi chân tướng bị phủ đầy bụi của vụ án hơn một năm trước được phơi bày ra, công tác giáo dục đã bắt đầu coi trọng giáo dục tâm lý cho học sinh. Trách nhiệm của nhà trường là không chỉ dạy những kiến ​​thức trong sách vở mà còn phải dạy những hành vi cử chỉ với tam quan đúng đắn, tránh cho những chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngành giáo dục đã có một cuộc cải cách lớn…

Trong lớp, Nam Âm Niểu chỉ huy vài nam sinh dọn tất cả những chiếc bàn trống đi.
“Mấy cậu có nghĩ là dọn mấy cái bàn này xong rồi sau đó chúng nó sẽ xuất hiện lại không?”

“Không đâu, mấy người đó đâu có chết oan, đều là hại người hại mình cả mà.”
“Tớ cóc quan tâm mấy cái bàn đó cái trở lại hay không, trở lại cũng đâu liên quan gì tới chúng ta. Chúng ta có hại ai đâu mà sợ, không giống cái đám người đó.”
Các học sinh trong lớp đều khinh thường nhóm người Trâu Thục Vũ đã chết kia.
“Đúng là không ngờ được mà. Ai nà ngờ đám người đó lại dã man tới vậy. Tớ nhớ năm lớp 10 Nguyễn Ly Ly cực kỳ ngoan ngoãn và đáng yêu, thành tích lại tốt, gặp người khác cũng rất thích cười, chỉ là có hơi rụt rè.”
“Đúng vậy, tớ nhớ Nguyễn Ly Ly rất hiền cũng rất dễ thương, một nữ sinh tốt như vậy mà lại bị bọn người kia hại chết.”
“Lúc Nguyễn Ly Ly kêu đám người đó mở cửa ra chắc hẳn là rất tuyệt vọng. Có lẽ thời điểm bị bức lên sân thượng là khoảng thời gian đen tối nhất của cậu ấy.”
Từng tiếng cảm thán, từng lời nuối tiếc vang lên trong lớp.
Nhưng nhóm người này dường như đã quên rằng mới mấy tháng trước thôi họ còn nói nhiều lời gièm pha Nguyễn Ly Ly, mắng cô trơ trẽn và thóa mạ cô đủ điều.
Bây giờ mọi chuyện thay đổi nghiêng trời lệch đất đã vả vào mặt không biết bao nhiêu người, nhưng bọn họ lại chẳng tự biết.
Có một số người giống như một cái máy đọc, đầu không não y hệt mấy ngọn cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào thì nghiêng theo chiều đó.
Thật là mỉa mai thay.
Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm những chuyện này, cô ngồi bên cửa sổ ngáp dài, ngủ gà ngủ gật. Còn Thẩm Tử Hoài lại đang rất nghiêm túc học hành. Mặc dù thành tích của hắn rất tốt nhưng hắn cũng sẽ dốc toàn lực cho kỳ thi đại học lần này, mục tiêu của hắn là đứng đầu cả nước.
Nam Âm Niểu, người ngồi ở ghế trước, mấy ngày nay luôn im lặng.
Cô không còn thường xuyên ngó ra phía sau giống trước đây như trước đây mà mỗi ngày luôn nghiêm túc học hành. Cô đã bỏ chức vụ lớp trưởng qua một bên, nghe nói nguyên nhân là vì quyết tâm chinh chiến cho kỳ thi đại học.
Ai mà biết Nam Âm Niểu nghĩ gì, dù sao thì dường như cô ta cũng không còn thích xen vào chuyện người khác nữa, nghiễm nhiên sẽ quay về là một học bá nghiêm túc.
Tiểu Ác: “Không chừng là bị sự thật đả kích rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly thì cho rằng Nam Âm Niểu đã tìm ra được chân tướng nên không còn gì để nói.

Được rồi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua.
Tiểu Ác nhìn bảng điểm: “Điểm tích lũy cũng gần đầy rồi. Chờ nam chính tốt nghiệp rồi đưa cô ra khỏi trường là xong.”
“Ừm ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly rất vui vẻ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, phần sau của thế giới này chỉ việc hưởng thụ.
Cô muốn Thẩm Tử Hoài cúng đồ ăn cho cô mỗi ngày, biến cô thành một con quỷ sung sướng! Sau này đi theo Thẩm Tử Hoài, cô sẽ được đi rất nhiều nơi, không cần ở lì tại nơi này nữa.
Ban ngày, Nguyễn Tiểu Ly đi học với Thẩm Tử Hoài, đến tối thì hai người ngủ cùng nhau.
Tình cảm tăng lên mà ngày ngày đều ngủ chung quả thật là một thử thách không nhỏ chút nào.
Tất nhiên, đây là thử thách của Thẩm Tử Hoài…
Lần nào Nguyễn Tiểu Ly cũng cố ý đụng vào hắn mấy cái, một hai phải khiến hắn đi tắm nước lạnh.
Thẩm Tử Hoài vừa tức vừa bất lực: “Anh sắp thi đại học rồi, đồ trứng thúi nhà em, em muốn anh ôm bệnh cảm đi thi phải không?”
Nguyễn Tiểu Ly dựa vào người hắn: “Cho dù anh có bị cảm thì thành tích vẫn sẽ cao nhất cả nước thôi.”
“Tin anh đến vậy sao?”
“Tất nhiên là em tin anh rồi. Trong mắt em, anh là giỏi nhất.”
Anh là giỏi nhất…
Chàng trai nào có thể chịu được khi cô gái mình thích khen mình như vậy? Thẩm Tử Hoài hận không thể đè cô xuống rồi hung hăng làm như vậy như vậy với cô.

Nhưng bây giờ thì không được, đây là ký túc xá, hắn không thể để cô chịu thiệt được.
Từng ngày cứ thế trôi qua và tối nào Thẩm Tử Hoài cũng phải tắm nước lạnh.
Ngày thi đến, hắn vinh hạnh mang cảm lạnh mà đi thi.
Thẩm Tử Hoài đã ôn tập rất chắc, đối với hắn mà nói thì làm đề thi đại học cũng dễ như ăn cháo, cho dù bị cảm lạnh thì cũng không ảnh hưởng hắn phát huy bản thân.
Sau mấy ngày thi thố với sự thể hiện không tồi, Thẩm Tử Hoài gần như không có chút gì gọi là căng thẳng hay lo lắng về kỳ thi này.
Thi xong là sắp tốt nghiệp!
Đến kỳ tốt nghiệp, cuộc sống đầy áp lực của năm cuối cấp cuối cùng cũng kết thúc, ai ai cũng rất vui vẻ. Mọi người xúng xính mặc đồng phục đến chụp ảnh tốt nghiệp. Trên sân thể dục, ai cũng tươi cười trò chuyện về điểm thi.
Không phụ thanh xuân, không phụ nỗ lực, người nào cũng làm bài thi khá tốt, đều đậu vào nơi mình đã chọn.
Lúc chụp ảnh, mọi người xếp hàng dài từ thấp đến cao. Thợ chụp ảnh hô “một, hai, ba”, cả lớp đồng thời cười tươi để chụp một tấm ảnh tốt nghiệp.
Hình chụp sẽ có ngay vào buổi chiều. Sau đó, từng người lên nhận bằng tốt nghiệp là có thể về nhà. Từ nay chân trời góc bể, đường ai nấy đi.
Thẩm Tử Hoài cầm bằng tốt nghiệp ra khỏi trường. Hắn gọi một chiếc taxi, vừa định lên xe thì có người chặn lại.
Là Nam Âm Niểu gọi hắn. Nam Âm Niểu nhanh chóng bước tới: “Thẩm Tử Hoài.”
“Có gì không?” Thẩm Tử Hoài hỏi.
Nam Âm Niểu rối rắm một lúc rồi kiên quyết nói: “Nguyễn Ly Ly có ở đây không? Nếu cậu thấy cô ấy thì nói giúp tớ một câu.”
“Muốn nói gì thì cậu nói thẳng đi, cô ấy ở đây.”
Nam Âm Niểu không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy bên cạnh Thẩm Tử Hoài có người.
Nam Âm Niểu nói với không khí ở bên cạnh Thẩm Tử Hoài: “Tôi xin lỗi, Nguyễn Ly Ly.” Nói xong cô liền ôm sách chạy đi.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ sửng sốt, sau đó vẻ mặt cô trở lại bình đạm mà đi theo Thẩm Tử Hoài lên xe.
Tài xế tò mò: “Cậu muốn đi đâu?”

“Làng An Sơn ở ngoại ô.”
“Ồ, chỗ này rất xa đấy. Cậu đến nơi đó làm gì vậy?”
Thẩm Tử Hoài liếc nhìn Nguyễn Tiểu Ly: “Thi xong rồi thì về quê thôi ạ.”
Tài xế đã hiểu, hóa ra là quê nhà của cậu thanh niên này.
Thẩm Tử Hoài đưa Nguyễn Tiểu Ly trở về quê nhà của cô, nói ra chuyện hồn ma.
Mặc dù chuyện này nằm ngoài hiểu biết của khoa học nhưng Nguyễn Gia Khánh và Lưu Phương đều tin.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly mới hiện ra để gặp họ. Sau đó, một nhà ba người ôm lấy nhau khóc oà lên.
Cứ tưởng rằng âm dương cách biệt sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng bây giờ họ đã gặp nhau rồi thì chẳng còn gì xa xôi nữa.
Gia đình đoàn tụ, trên mặt Nguyễn Gia Khánh và Lưu Phương đã có thể cười tươi một lần nữa.
Thẩm Tử Hoài sống ở Nguyễn gia cả mùa hè, cuối cùng mang theo Nguyễn Tiểu Ly đi học đại học.
Trong thời gian học đại học, Thẩm Tử Hoài đã mua một căn nhà và minh hôn với Nguyễn Tiểu Ly.
Hôn lễ không mời nhiều người, chỉ có cha mẹ của Nguyễn Tiểu Ly và ông nội của Thẩm Tử Hoài tới.
Ông cụ Thẩm rất tán thành cuộc hôn nhân này, còn tươi cười rạng rỡ nói thẳng rằng mạng của Thẩm Tử Hoài cứng lắm, lấy người bình thường sẽ bị khắc chết, còn nói mệnh cách của Thẩm Tử Hoài và Nguyễn Ly là trời sinh một đôi.
Sau khi kết hôn, cuộc sống bắt đầu trở nên không biết xấu hổ…
Mỗi lần như thế, Tiểu Ác đều chết lặng trong phòng tối.

Nhiều năm sau, tất cả các học sinh của lớp 12 năm ấy đều đã đi theo con đường riêng của mình, đôi khi sẽ nói về chuyện lúc còn học 12.
Có người lấy ảnh tốt nghiệp ra xem thì đột nhiên phát hiện trong ảnh tốt nghiệp thừa ra một người!
Đó là một cô gái mặc váy ngắn đồng phục cũ kỹ đứng bên cạnh Thẩm Tử Hoài và đang cười quỷ dị với ống kính…

Bình Luận (0)
Comment