Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 415

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Khi một người muốn mình không bị tìm thấy thì người đó chắc chắn phải tìm cách trốn hiệu quả nhất. Một tháng trôi qua, văn phòng thám tử vẫn chưa tìm được người.
“Xin lỗi anh Nam, chúng tôi đã âm thầm điều tra người thân và bạn bè của cô Cung nhưng vẫn không tìm được cô ấy.”
Người này giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Văn phòng thám tử vô cùng mất mặt. Họ là văn phòng giỏi nhất cả nước, bình thường những nhiệm vụ mà khách hàng ủy thác chưa đến một tháng là đã làm xong, lần này chỉ đi tìm một cô gái rất bình thường thế mà cả tháng trời vẫn không tìm được.
Trong phòng họp trên tầng cao nhất, một nhóm đổng sự và quản lý đang im lặng chờ Nam Khải Lận nghe điện thoại.
Không ai trong số họ dám nói một lời.
Một tháng qua họ đã được chứng kiến thủ đoạn của Nam Khải Lận, phải nói là gió cuốn sấm rền, là một người ngoài vậy lại nắm được quyền lực to lớn của cả công ty. Chuyện này khiến mọi người không thể tin được.
Ông cụ Thành đã chết ngoài ý muốn ở nước ngoài, các đổng sự đại cổ công lập tức bắt đầu muốn xâu xé cái bánh công ty này ra. Nam Khải Lận, một tổng giám đốc nhậm chức còn chưa tròn tháng đã ngăn chặn được chuyện đó, hơn nữa hắn còn dùng thủ đoạn để áp chế những người muốn chia cắt công ty.
Có người muốn lấy một chi nhánh?

Không thể nào, công ty này vĩnh viễn là của nhà họ Thành, anh có thể được trả lợi luận nhưng đừng mong lấy được phần nào của công ty này.
Hắn được mời đến để quản lý công ty, vì vậy hắn sẽ quản lý nó tốt nhất có thể.
Một tháng qua, nhân viên công ty phải chịu áp lực rất lớn. Hiện tại cuối cùng tình hình cũng đã ổn định trở lại, trong lòng mọi người đều ủng hộ nhưng đồng thời cũng sợ hãi người gọi là tổng giám đốc Nam kia.
Trong lúc họp, đột nhiên có điện thoại gọi đến. Bình thường Nam Khải Lận sẽ không nghe, nhưng lần này thì hắn lại bắt máy.
Thời điểm hắn nghe điện thoại, không ai hé răng một lời.
Nam Khải Lận nghe lời hồi đáp từ văn phòng thám tử, ánh mắt hắn dần tối xuống: “Tiếp tục tìm.”
“Anh Nam, chúng tôi đã tìm suốt một tháng mà vẫn chưa thấy, chúng tôi cũng bó tay rồi.”
“Cứ tìm.”
“…Được rồi.”
Nam Khải Lận cúp điện thoại, sau đó nhìn thẳng vào những người khác trong cuộc họp: “Công ty vẫn sẽ tiếp tục mở rộng phát triển ra nước ngoài, chủ yếu tập trung xuất khẩu vào mặt hàng...”
Hắn tiếp tục cuộc họp mà không nói thêm một lời vô nghĩa nào.
Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc, có người vội vàng cầm tiến lên: “Tổng giám đốc, tối nay có một bữa tiệc, là nhà họ Khổng sản xuất ngành hàng may mặc mời anh.”
“Khổng?” Nam Khải Lận nhạy bén nhận ra cái họ này.

Trợ lý: “Nhà họ Khổng là nhà cung ứng quần áo lớn nhất của thành phố A.”
Bây giờ công ty tham gia vào lĩnh vực may mặc, thế nên cần phải bàn chuyện hợp tác với nhà họ Khổng. Nhà họ Khổng có rất nhiều xưởng may quy mô hàng đầu ở nơi này.
“Ừm.”
Nam Khải Lận cho rằng nó chỉ là một bữa tiệc tối để đàm phán và hợp tác bình thường, nhưng hắn lại không ngờ Khổng tổng còn đưa người nhà của ông ta theo.
Chuyện đáng nói là người nhà đó chính là Khổng Tinh.
Khổng Tinh mặc một chiếc váy trắng dài, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai, trông cô ta như một tiểu thư đài các.
Khổng Tinh nhìn thấy Nam Khải Lận thì lập tức giật mình. Cô ta vốn dĩ không muốn đến buổi tiệc tối này, nhưng cha cô ta lại muốn nuốt trọn nhà họ Thành nên muốn cho cô ta tới mượn sức vị tổng giám đốc mới của công ty nhà họ.
Ngay từ khi sinh ra, Khổng Tinh đã biết người sau này mình sẽ gả không phải là con cưng của trời thì cũng sẽ là con ông cháu cha.
Cô ta rất kháng cự việc mượn sức vị tổng giám đốc mới nhậm chức này, vừa không sinh ra trong gia đình danh giá, cũng không tốt nghiệp trường danh tiếng, vả lại còn chưa thâu tóm được hết cả tập đoàn nhà họ Thành.
Nhưng cha đã khuyên bảo cô ta rằng: “Đừng có khinh cậu ta bây giờ chỉ là một tổng giám đốc trên danh nghĩa, cha tin không bao lâu nữa cả tập đoàn của nhà họ Thành sẽ về tay cậu ta.”
Nhậm chức chưa đến một tháng đã có thể trấn áp được tình trạng hỗn loạn của cả công ty, vừa nhìn đã biết là người vừa có thủ đoạn vừa có dã tâm.
Nhà họ Khổng và nhà họ Thành chưa bao giờ ở cùng một đẳng cấp. Trước đây, nhà họ Khổng hoàn toàn chẳng với tới nổi nhà họ Thành, nhưng bây giờ thì đã khác. Phải nắm bắt cơ hội, biết đâu chừng còn liên hôn được thì sao.
Khổng Tinh nghe khuyên bảo thì cũng chỉ ỡm ờ mà nhận lời tới đây. Thế nhưng khi trông thấy người đàn ông đang ngồi ở khu ghế bên kia, cô ta đã hoàn toàn bị sốc.

Là một thiên kim tiểu thư nên cô ta không thể thô lỗ, Khổng Tinh chỉ mỉm cười chào hỏi: “Anh Nam, không ngờ trùng hợp như vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Khổng tổng rất ngạc nhiên: “Tinh Tinh và Nam tổng quen biết nhau sao?”
“Tất nhiên là biết ạ. Anh Nam đã từng chăm sóc con rất chu đáo.” Khổng Tinh ngại ngùng nói.
Khổng tổng bất ngờ có niềm vui ngoài ý muốn, ông ta nhanh chóng ân cần nói: “Xem ra hai nhà chúng ta đã sớm có duyên rồi, lần hợp tác này nhất định sẽ bàn rất vui vẻ.”
Suốt cả quá trình Nam Khải Lận không nói gì nhiều, hắn chỉ muốn nhanh nói xong chuyện hợp tác rồi đi về. Tuy nhiên Khổng tổng cứ dăm ba câu là lại kéo đề tài tới hắn và Khổng Tinh, Nam Khải Lận cũng đã hiểu đại khái ông ta có ý gì.
Liên hôn?
Ánh mắt Nam Khải Lận lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Hắn lạnh lùng, cố gắng nói ít nhất có thể, chỉ khi nào nói đến chuyện hợp tác thì mới đáp lại Khổng tổng, hơn nữa còn trả lời ông ta bằng một thái độ chuyên nghiệp và nghiêm túc nhất.
“Khổng tổng, tối nay chúng ta tới đây là để bàn chuyện hợp tác, mong ông đừng nói sang chuyện khác vì tôi cũng không có hứng thú.” Nam Khải Lận đưa cho ông ta xem một bản hợp đồng: “Đây là thành ý của chúng tôi, Khổng tổng xem xem có vừa ý không?”
Thành ý này tuyệt đối là quá đủ đầy, giá cả đưa ra còn cao hơn với giá thị trường một chút.
Khổng tổng: “Tinh Tinh, rót rượu cho Nam tổng đi.”
“Không cần, gần đây tôi bị cảm nên không uống rượu được.”
Hoàn toàn từ chối.
Khổng Tinh xấu hổ cầm ly rượu.
Khổng tổng cũng bỏ đi thái độ tươi cười, lấy thái độ trưởng bối lấn át hậu bối mà nói: “Nam tổng, cậu chỉ cũng mới vừa tham gia vào lĩnh vực này, tôi nghĩ ở thành phố A không có công nào thích hợp hợp tác với quý công ty hơn công ty của tôi đâu.”
Uy hiếp?

Khóe miệng Nam Khải Lận câu lên một nụ cười: “Chúng tôi kinh doanh xuất khẩu thời trang, quý công ty chỉ có nhiều xưởng nhất ở thành phố A mà thôi. Sở dĩ chúng tôi muốn đặt gia công ở thành phố A chỉ là vì muốn đặt dưới mí mắt cho an tâm chứ cũng không phải là chỉ có một lựa chọn.”
Cả nước còn biết bao nhiêu là xưởng, công ty khác cũng không thua kém gì. Cũng có thể chọn một xưởng gia công ở thành phố nào đó gần cảng, khi đó còn tiết kiệm được một ít chi phí vận chuyển nữa là đằng khác.
Nhà họ Khổng ở thành phố A cũng không phải là lựa chọn duy nhất của hắn.
Tuy nhiên, đối với nhà họ Khổng mà nói, lần hợp tác với nhà họ Thành này nhất định sẽ thu được lợi ích to lớn, tuyệt đối không lỗ.
Nam Khải Lận hy vọng bọn họ nhìn rõ một chút.
Khuôn mặt của Khổng tổng thoáng chốc cứng đờ, ông ta chỉ có thể cho Khổng Tinh một ánh mắt ý bảo cô ta đi ra ngoài.
Bàn chuyện hợp tác, không nói chuyện liên hôn, cho Khổng Tinh đi ra ngoài.
Khổng Tinh đã theo cha mình tham dự rất nhiều buổi bàn hợp đồng nhưng chưa bao giờ bị mất mặt như vậy.
“Tinh Tinh, đi ra ngoài.”
Khổng Tinh cực kỳ buồn tủi, cuối cùng đành phải đi ra.
Sau khi ra khỏi phòng, cô ta rất tức giận, đồng thời càng muốn bắt lấy được Nam Khải Lận.
Ban đầu cô thích Nam Khải Lận chỉ vì vẻ ngoài nổi bật và khí chất bất phàm của anh ta, nhưng giờ anh ta đã là tổng giám đốc của Thành thị, có quyền có thế. Một người đàn ông tốt như vậy ai mà không muốn?
Khổng Tinh giẫm giày cao gót vào WC rửa mặt để làm mình bình tĩnh lại một chút. Vừa rửa mặt xong, cô ta liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc tiến vào.
Khổng Tinh vươn tay kéo người đó lại: “Cung Lâm Ly? Sao cô lại ở đây?”

Bình Luận (0)
Comment