Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 417

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tiểu Tỷ Tỷ: Xin lỗi mọi người vì chương trước có chút nhầm lẫn, là Nguyễn Tiểu Ly dắt Nam Khải Lận về nhà mới nhé. Mình đã sửa chương trước lại rồi ạ.
---
Nguyễn Tiểu Ly dọn đi nhà khác vì cô muốn tránh mặt cha mẹ và em gái của nguyên chủ, chỉ như vậy cô mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới tươi sáng hơn.
Nơi ở mới của cô nằm ở ngoại thành, là một ngôi nhà nguyên căn có ba tầng rất sạch sẽ, tường vôi trắng tinh khôi.
Ngôi nhà được trang trí rất đơn giản, nhưng mỗi một món đồ bên trong đều đặc biệt thanh lịch, nhã nhặn. Một chiếc bàn tròn nhỏ kiểu cổ, bên trên có một bình hoa tươi mới cắm. Trong phòng có trải một tấm thảm hình tròn, trên mặt thảm còn đặt mấy quyển sách.
Nam Khải Lận nhìn khung cảnh này, đôi mắt hắn dường như cũng ánh lên niềm vui. Trong một thoáng chốc hắn bỗng nghi ngờ Cung Lâm Ly đang lừa mình. Thật sự là vì tìm hắn nên mới dọn đi ư?
Vậy tại sao cô lại có nhiều tâm tình nhàn nhã để trang trí nơi đây trở nên trang nhã như vậy? Căn nhà này khá trống, rất ít đồ nhưng mỗi một món đều được bày trí rất dụng tâm.
Nam Khải Lận phát hiện hắn vẫn chưa thể nhìn thấu được cô, có cảm giác cô sẽ biến mất, tan biến khỏi thế giới của hắn.
Nguyễn Tiểu Ly định đi hoa trà cho Nam Khải Lận thì đột nhiên bị hắn ôm lại.
“Lâm Ly, em rất thích, rất thích anh có đúng không?”
Thích đến mức sẽ mãi mãi không rời đi phải không?
Cơ thể Nguyễn Tiểu Ly khựng lại. Nói thích thì cô thật sự có thích, nhưng không phải là thích đến sâu tận xương tủy.

Tiểu Ác: “Tra nữ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
“Ừm, thích anh.” Nguyễn Tiểu Ly trấn an hắn.
Nam Khải Lận ôm cô chặt hơn: “Bất kể em nói gì anh cũng tin. Lâm Ly, em cũng phải tin anh. Anh thích em, anh sẽ mãi mãi ở cạnh em, đừng sợ.”
“Ừm.”
Nam Khải Lận từ từ buông cô ra.
Nguyễn Tiểu Ly tới trước tủ lấy một bình hoa quế phơi khô: “Em pha trà hoa quế cho anh nhé. Đây là hoa quế trong vườn nhà em trồng.”
“Ừ.” Nam Khải Lận đã ngồi đợi ở trước bàn tròn.
Nguyễn Tiểu Ly vừa pha trà vừa nói: “Này là nhà người ta xây. Gia đình đó dọn đi chỗ khác nên căn nhà này bị bỏ trống. Em đã mua nó lại.”
Ở những chỗ thế này rất tiện và thoải mái. Một căn nhà ba tầng, tùy ý mình trang trí, hơn nữa không gian còn lớn, dù có nói chuyện to tiếng cũng sợ bị hàng xóm than phiền.
Cửa còn có một tảng lớn thổ địa tưởng loại cái gì liền có thể loại cái gì.
Nam Khải Lận ngạc nhiên: “Em mua căn nhà này?”
Tuy rằng đây là nhà dân xây, cũng không ở trong nội ô nhưng nếu mú thì cũng phải tốn trên dưới mười vạn.
Rốt cuộc cô ấy… làm công việc gì? Sao lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy?
Nam Khải Lận cực kỳ tò mò.

Hắn chưa từng đi tìn hiểu xem công việc chính của cô là gì, cũng không nhờ người ở văn phòng thám tử tra bởi vì hắn hy vọng có một ngày chính miệng cô sẽ nói cho hắn biết.
Không muốn tìn hiểu cô thông qua người thứ ba, Nam Khải Lận muốn tự Cung Lâm Ly nói.
Nguyễn Tiểu Ly bưng trà tới và ngồi xuống: “Gần đây em mới tìm được việc mới, hơn nữa tiền lương cũng rất ổn.”
Cô nói ra chuyện mình làm người mẫu.
Mấy này đầu nhận việc rất mệt, hơn nữa tiền lương cũng không nhiều, nhưng khi cô càng phô bày được hiệu quả của trang phục và khí chất trên người thì đương nhiên thù lao cũng tăng lên.
Công việc người mẫu này chỉ cần bạn làm thật tốt thì tiền kiếm được sẽ rất nhiều.
“Gia đình đó định để không căn nhà này, khi nghe em chấp nhận bỏ ra mấy vạn để mua lại thì họ lập tức đồng ý.”
Nếu người ta không gấp dọn đi thì căn nhà này đã không có giá như vậy. Cho nên, mọi thứ đều là vừa lúc.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn áo sơ mi và quần tây trên người Nam Khải Lận: “Mới xa nhau có mấy ngày mà hình như anh đã tìm được một công việc rất tốt rồi ấy nhỉ.”
Sau đó hai người kể cho nhau nghe tường tận những việc mình đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Nói chuyện đến quên trời quên đất, nói nói cười cười, kể hết toàn bộ tình hình mà không giữ lại chút gì. Cuối cùng cả hai còn trao đổi số điện thoại.
Nam Khải Lận nhìn cái tên trên điện thoại. Rốt cuộc hắn đã có được số của cô.
Mặt trời chiều ngả về tây, một mảng lớn ánh nắng chiếu vào phòng khách làm cả căn phòng nhuộm lên một màu vàng ấm áp.
Nam Khải Lận đứng dậy: “Xung quanh đây có chỗ nào mua thức ăn không? Anh nấu cơm cho em.”

Người đàn ông mặc sơ mi quần tây trên cổ còn đeo cà vạt lỏng lẻo vậy mà lại thốt lên câu nấu cơm cho cô rất tự nhiên.
Nguyễn Tiểu Ly có chút hoảng hốt cũng có chút muốn cười: “Giờ anh là tổng giám đốc của một công ty lớn mà vẫn muốn nấu cơm cho em?”
“Nấu cơm thì có sao, ở nhà thì chính là chồng.”
“Hứ, nghĩ hay thật nhỉ? Anh cùng lắm là người đàn ông em nhặt ngoài đường, còn muốn leo lên làm chồng của em?”
“Muốn, rất muốn.”
Phải xem người nào đó có cho cơ hội hay không.
Nguyễn Tiểu Ly sẽ cho hắn cơ hội nhưng không phải là bây giờ. Cô còn chưa được hai mươi tuổi đâu, không đăng ký kết hôn được, chỉ có thể nói chuyện yêu đương mà thôi.
Hai người ở trong nhà một lúc lâu. Sau cùng Nam Khải Lận cũng mời Nguyễn Tiểu Ly đến chung cư của hắn. Vừa mới đến nơi, cảnh sát đã lập tức tìm tới cửa.
Lý do là vì sau khi Khổng Tinh tỉnh lại đã nói Cung Lâm Ly bắt cóc cô ta, kể một loạt sự tình.
Nam Khải Lận đứng trước người Nguyễn Tiểu Ly: “Mấy ngày nay cô ấy luôn ở với tôi, lúc xảy ra chuyện cũng đi cùng tôi ra khỏi khách sạn, hoàn toàn không có thời gian gây án.”
Nguyễn Tiểu Ly mở miệng: “Tôi ngồi ở trong xe chờ bạn trai, sau đó nghe nói có chuyện xảy ra nên mới đi tìm anh ấy. Tôi và anh ấy cùng nhau rời khỏi khách sạn, từ đầu tới cuối đều không hề gặp mặt Khổng Tinh.”
Cảnh sát hỏi một số vấn đề xong rồi rời đi ngay. Nam Khải Lận kéo tay Nguyễn Tiểu Ly tay: “Yên tâm, tra không ra gì đâu.”
“Ừm.”
Qua hơn một tháng sau cảnh sát cũng không tìm ra được manh mối nào, xem ra chuyện này đã không giải quyết được gì.
Khổng Tinh luôn khăng khăng là Cung Lâm Ly bắt cóc cô ta nhưng lại không có chứng cứ, chắc chắn cảnh sát không thể định tội.

Thời gian trôi nhanh, ba tháng sau đó Nam Khải Lận đã tiếp quản tập đoàn Thành thị. Hơn nữa hợp đồng đã bàn với cha Khổng ngày hôm đó cũng không được ký kết. Nam Khải Lận đổi sang một công ty may mặc lớn ở vùng duyên hải để hợp tác.

Tất cả trang phục đều là để xuất khẩu, chọn một xưởng may gần biển thì sẽ càng thuận tiện cho việc vận chuyển.
Mỗi tháng Nam Khải Lận sẽ phái trợ lý của mình qua bên xưởng đó để tuần tra nhằm đảm bảo hàng xuất khẩu không có bất kỳ vấn đề gì.
Về phần Nguyễn Tiểu Ly, cô đã trở thành một người mẫu có chút tiếng tăm trong giới, còn làm người mẫu đại diện cho một số thương hiệu quần áo nhỏ.
Trên cơ bản Nguyễn Tiểu Ly đều về căn nhà ngoại thành ở, mỗi lần về nhà thì Nam Khải Lận đều đã nấu xong cơm.
“Tổng giám đốc một công ty lớn như anh mà sao tan làm sớm vậy chứ.”
“Em không biết à? Thời gian làm việc của tổng giám đốc rất tự do, tùy ý anh sắp xếp, chỉ cần xử lý xong công việc là được.”
Tổng giám đốc của công ty thì không cần phải đi làm và tan làm giống như nhân viên.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống uống một ngụm canh: “Kỹ năng nấu nướng của anh càng lúc càng giỏi.”
“Em thích là được.” Nam Khải Lận đứng dậy đi tới sofa, lấy một tập văn kiện từ trong cặp đựng tài liệu ra, sau đó bước tới trước mặt cô: “Bạn gái thân mến, gần đây em bận không, có đồng ý giúp em một việc gấp không?”
“Chuyện gì?”
“Làm người đại diện thương hiệu cho công ty của anh.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua hợp đồng, sau đó chống cằm hỏi: “Trên đó không viết thù lao.”
“Thế chấp anh cho em xem như thù lao được không?”
“…”
Tên đàn ông thúi này gần đây đã học thói thư rồi, hóa ra người cổ đại cổ hủ chung quy cũng sẽ bị đồng hóa thôi.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment