Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 436

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Lucerne Morris tỏ vẻ yếu ớt, bởi vì bị thương nên gương mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Nguyễn Tiểu Ly rút tay lại: “Ngoại trừ tôi ra thì cậu là người có địa vị lớn nhất ở đây, bọn họ sợ cậu không kịp nữa là, sao cậu lại không có cảm giác an toàn?”
“Vẫn là không.”
“…”
Không biết xấu hổ.
Hầu gái nhìn đến sửng sốt. Bá tước Lucerne Morris và tiểu thư thân thiết như vậy sao?
Đã nghe nói nhiều rằng Bá tước Lucerne Morris trẻ tuổi đầy triển vọng, nhưng cô hiếm khi nhìn thấy người thật chứ đừng nói đến là nhìn thấy một Bá tước Lucerne Morris như vậy.
Lucerne Morris không biết xấu hổ cũng vô dụng, Nguyễn Tiểu Ly quyết tâm nhanh chóng về phòng, nếu không cô sẽ thật sự bị con yêu tinh này dụ dỗ mất.
Nguyễn Tiểu Ly trở về phòng và đóng ngay cửa lại. Phù, cả thế giới đã yên tĩnh trở lại.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên.

Hôm nay Nguyễn Tiểu Ly không mang theo điện thoại đến Hội nguyên lão. Cô nhìn ngang màn hình điện thoại, là Hansa Kanali gọi đến.
Cô trả lời điện thoại: “Vâng thưa cha.”
“Ly Nhi, nghe nói con và Lucerne Morris bị thợ săn tấn công trên đường?”
Vừa hỏi ra câu này Hansa Kanali đã lập tức hối hận. Vốn dĩ ông đang sốt ruột muốn quan tâm đến con gái, còn muốn hỏi cô có bị thương hay không, có bị dọa sợ hay không, nhưng khi mở miệng thì lại nói chuyện như thể đang xử lý công việc…
Tâm tình mong chờ của Nguyễn Tiểu Ly cũng tức khắc biến mất, cô trả lời qua loa: “Vâng, gặp mai phục. Tài xế đã chết hết, Bá tước Lucerne Morris bị dao bạc chém một nhát lớn trên eo.”
Qua lời kể của cô, Hansa Kanali có thể tưởng tượng ra trận chiến khốc liệt như thế nào, đồng thời trái tim ông cũng quặn thắt.
Vậy… con có bị thương không?
Hansa Kanali còn chưa hỏi ra thì Nguyễn Tiểu Ly đã nói trước: “Bá tước Lucerne Morris bị thương, đang dưỡng thương ở trong lâu đài. Cha ở bên ngoài hãy chú ý an toàn, con đi xem Bá tước Lucerne Morris một chút.”
“Ừ.”
Tút tút tút…
Điện thoại đã bị ngắt kết nối, cuối cùng Hansa Kanali vẫn chưa mở miệng nói ra câu quan tâm kia. Sau đó ông gọi điện hỏi thăm trưởng hầu gái, biết Ly Kanali không bị thương thì mới yên tâm.
Không bị thương thì tốt, nhất định phải cử thêm người bảo vệ Ly Kanali. Đây là đứa con duy nhất của ông và em gái.
“Em à, nếu không phải còn Ly Nhi thì anh chắc chắn sẽ đi cùng em. Dù người cha như anh có cũng như không có nhưng anh vẫn chưa thể bỏ lại Ly Nhi. Anh phải bảo vệ con bé cho đến khi con bé có thể tự mình gánh vác.”
Người ông yêu nhất, em gái của ông, đã chết trong một vụ ám sát của thợ săn. Khi đó, Hansa Kanali đã điên cuồng xóa sổ các hang ổ của thợ săn xem như là để trả thù cho em gái.
Nhưng dù có làm gì em gái cũng không thể trở lại, tất cả sức sống của Hansa Kanali đã dần tan biến chỉ trong một năm đó. Ngày nào ông cũng như một cái xác không hồn, không ngừng đi đến những nơi mà ông và em gái đã từng đi qua mới có thể được an ủi một chút. Đồng thời, ông cũng hoàn toàn bỏ bê con gái, ông thật lòng xin lỗi đứa con gái này.
Ma cà rồng tuấn tú đứng trên một đỉnh núi, đây là nơi mà ông và em gái cùng ngắm mặt trăng mọc. Hansa Kanali buồn bã nhìn ánh trăng, hồi tưởng lại một số ký ức…

Hầu gái bưng một ly máu lớn đến phòng Nguyễn Tiểu Ly. Đây là chuyện mà ông chủ vừa dặn dò trong điện thoại, hàng ngày phải nhìn tiểu thư ăn uống đúng giờ, không để tiểu thư bị đói.
Ly máu này mới được lấy từ huyết nô, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của tiểu thư.
“Tiểu thư Kanali, đây là bữa tối của người. Xin mời dùng.”
Nguyễn Tiểu Ly vừa gội đầu xong, mái tóc dài hãy còn ướt đẫm, trên đầu quấn một chiếc khăn tắm màu đỏ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua máu tươi trong ly: “Không thơm, mang đi.”
Hầu gái lo lắng: “Tiểu thư Kanali, đã lâu người không ăn uống gì rồi, xin người hãy uống một chút.”
“Loại này ta không uống vô.”

“Này là ông chủ dặn dò tôi mang đến, xin người nếm thử một chút đi. Người cứ như thế này ông chủ sẽ rất lo lắng.”
“Ông chủ” đương nhiên là chỉ Hansa Kanali.
Nguyễn Tiểu Ly cười lạnh: “Đừng dùng cha ta để ép ta. Ta còn không biết cha ta đang ở đâu, sao ông ấy có thể quan tâm chuyện ăn uống nhỏ nhặt này. Kêu ngươi mang đi thì mang đi, nghe không rõ à?”
Thấy cô sắp nổi giận, hầu gái bị dọa đến run rẩy, cuối cùng vẫn lui ra.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, đúng là cha của nguyên chủ dặn dò đấy.”
“Ta biết.”
Nguyễn Tiểu Ly biết ly máu đó là do Hansa Kanali dặn dò, nhưng Ly Kanali thì không biết. Ấn tượng của Ly Kanali về Hansa Kanali là vậy, cô ấy sẽ không tin Hansa Kanali lại cẩn thận quan tâm mình như vậy.
Tiểu Ác: “Bám sát thiết lập, điểm tích lũy về tay.”
Trên hành lang, hầu gái bưng ly máu than ngắn thở dài: “Tiểu thư Kanali càng ngày càng kén ăn, đã nhiều ngày người không ăn rồi, làm sao mình có thể giải thích chuyện này với ông chủ đây?”
Lucerne Morris mới băng bó vết thương xong, vừa định lên phòng khách nghỉ ngơi thì nghe thấy lời nói của hầu gái.
Quanh eo Lucerne Morris quấn vài vòng băng gạc, trên người mặc một chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, đôi môi có chút tái nhợt. Lucerne Morris đi tới: “Có chuyện gì vậy?”
Hầu gái hoảng sợ: “Bá tước Lucerne Morris.”
“Sao lại cầm ly máu đứng đây than ngắn thở dài?”
“Ông chủ hạ lệnh mang cho tiểu thư uống nhưng tiểu thư kén ăn, đã nhiều ngày rồi vẫn không ăn chút gì. Haiz, tôi cũng không biết nên làm sao bây giờ.”
Mặc dù ma cà rồng sẽ không chết đói, nhưng khi nghĩ đến mỗi ngày tiểu thư đều đang chịu đựng cảm giác đói khát thì cô lại cảm thấy đau lòng.
Lucerne Morris nhíu mày nhìn ly máu, sau đó giơ tay ra. Hắn đặt cổ tay lên trên miệng ly rồi dùng móng tay sắc nhọn của mình cắt một đường.
Máu nhỏ tí tách xuống ly.

Hầu gái ngạc nhiên: “Bá tước Lucerne Morris, ngài đang làm gì vậy?”
Lucerne Morris cười: “Máu quá bình thường đương nhiên cô ấy sẽ không uống, nhưng nhìn cô ấy đói bụng ta lại đau lòng. Chậc, đành phải để mình chịu khổ chút vậy.”
Thấy máu đã nhỏ gần đầy, Lucerne Morris rút tay về.
“Ngươi bưng ly máu này đến lần nữa đi, ta đảm bảo cô ấy sẽ uống. Đúng rồi, đừng nói chuyện ta nhỏ máu vào cho cô ấy biết.”
Nói cho cô ấy, ta sợ cô ấy sẽ không uống.
Hầu gái bị choáng váng không nhẹ nhưng vẫn tuân lệnh mang ly máu tới phòng Ly Kanali.
“Tiểu thư Kanali, tôi đã đổi máu của huyết nô khác, mùi này nhất định là rất thơm. Tiểu thư hãy nếm thử một ngụm đi.”
Hầu gái vừa lo vừa sợ, xin hãy tha thứ cho cô vì đã gọi Bá tước Lucerne Morris là huyết nô.
Nguyễn Tiểu Ly muốn tiếp tục từ chối nhưng chóp mũi đã ngửi được mùi thơm.
Không thể nào, thực sự rất thơm, hơn nữa mùi hương này khá quen.
Nguyễn Tiểu Ly ngập ngừng cầm ly máu lên nhấp một ngụm, nó giống như máu của Lucerne Morris nhưng dường như đã pha trộn với hương vị khác, hương vị của Lucerne Morris đã nhạt đi một ít.
Mặc kệ là gì, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy ly máu này có thể uống được.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, uống ngon không?”

Bình Luận (0)
Comment