Xuyên Nhanh: Ký Chủ Điên Rồi

Chương 44

Lạc Thương nổ súng giải quyết hai con zombie, máu tươi bắn lên đọng lại trên mí mắt hắn, hắn theo bản năng chớp mắt. Độ chính xác của phát súng bị lệch đi vì động tác này, viên đạn chỉ trúng bả vai con zombie trước mặt. Con zombie không hề cảm thấy đau đớn nhanh chóng vươn tay định chộp lấy cổ hắn.

Nhưng nhanh hơn tốc độ của zombie là một đạo hàn quang sắc bén. Trường đao vung xuống cắt đứt cánh tay zombie, động tác của Lê Đàn không ngừng, cổ tay vừa chuyển, hoành đao chém lìa đầu zombie.

Trải qua một phen sinh tử, trên mặt Lạc Thương không có một tia sợ hãi. Tóc đen ướt dầm dề, máu tươi nhỏ giọt theo đuôi tóc. Hắn lùi lại vài bước dựa vào tường, nhân cơ hội thở d ốc hai hơi.

Mỗi nhát đao của Lê Đàn đều có thể chém rụng đầu zombie, đao pháp dứt khoát lưu loát. Mặt đất chất đầy xác chết. Khác với Lạc Thương dùng súng, cận chiến khiến mặt và người anh ta đều dính đầy máu, chỉ còn lại đôi mắt hẹp dài đen láy tỏa sáng. Anh ta vẫn còn thảnh thơi chú ý đến tình hình Lạc Thương, thấy người sau hành động hỏi: "Không ổn sao?"

Lạc Thương lạnh lùng nhìn anh ta một cái, còn chưa kịp nói gì, khẩu súng trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

Lê Đàn thấy vậy nhướn mày. Thương pháp của Lạc Thương ngoài dự đoán rất tốt, có thể thấy trước tận thế đã từng luyện tập. Có lẽ vì bắn súng liên tục, lực giật khiến tay hắn mất lực.

Lạc Thương xác minh phán đoán của Trần Hàn Vũ, hắn khom lưng định nhặt khẩu súng lên, nhưng tay bị chấn tê dại không dùng được lực, tốn rất nhiều sức mới cầm lại được súng.

Lũ zombie quanh thân rất nhanh đã bị Lê Đàn và Lạc Thương tiêu diệt sạch sẽ. Đến khi tuyệt đối an toàn, Hạ Ngũ Chí mới từ cửa sổ xe thò đầu ra nhỏ giọng nói: "Mì gói xong rồi..."

"Đến đây." Lê Đàn vác trường đao lên vai, lưỡi đao vẫn còn dính thịt vụn. Mỗi lần anh ta đều chém toàn bộ đầu zombie xuống, trên người ít nhiều đều dính máu tươi, mặt đầy máu hơn nữa còn mỉm cười, trông thập phần dữ tợn.

Nỗi sợ hãi của Hạ Ngũ Chí đối với Lê Đàn càng thêm sâu sắc, cho dù đội ngũ của hắn luôn ở trong trạng thái an toàn.

Lê Đàn còn chưa bước vào xe đã bị một bức tường nước chắn lại. Anh ta nghe thấy giọng 013 từ phía sau truyền đến.

"Anh, cả người anh toàn máu thế kia vào xe lát nữa lại bắt em rửa xe." 013 có chút oán trách nói. Trần Hàn Vũ thì xách theo mấy túi đầy nước và đồ ăn lướt qua Lê Đàn tiến vào trong xe.

"Được thôi," Lê Đàn giang hai tay, nhận mệnh nói: "Đến đây đi, xả nước vào người tôi đi."

013 nhịn không được cười cười, sau đó điều khiển dị năng rửa sạch vết máu trên người Lê Đàn.

Họ theo cốt truyện thuận lợi gia nhập đội ngũ của Lạc Thương. Hà Thường vì người nhà cần chăm sóc nên không đi cùng họ.

Lạc Thương liếc nhìn Lê Đàn đang trêu đùa với 013 bên ngoài xe, thu hồi ánh mắt hỏi Trần Hàn Vũ: "Tình hình trung tâm thương mại thế nào?"

Dị năng của Trần Hàn Vũ là thấu thị, nhưng ở giai đoạn đầu khoảng cách thấu thị của hắn có hạn. Cho nên hắn và 013 đã đi trước đến gần mục tiêu để trinh sát tình hình. Hắn lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút vẽ ra lộ trình vừa nói: "Tầng một trung tâm thương mại có hơn 60 con zombie, càng lên cao càng ít. Thang máy không dùng được nữa, nếu muốn lên tầng bốn cần phải đi thang bộ, hơn nữa không kiến nghị dùng súng, nếu không tiếng động sẽ thu hút rất nhiều zombie chú ý."

Lạc Thương chăm chú nhìn bản đồ lộ trình hỏi: "Cậu có thể nhìn thấy tình hình bên trong tầng bốn trung tâm thương mại không?"

Trần Hàn Vũ lắc đầu. Lúc hắn nhìn thấy số lượng zombie ở tầng một trung tâm thương mại đã mất hết ý định tiếp tục đi lên. Nếu không phải Lạc Thương nói với hắn tầng bốn có khả năng có súng ống, bằng không hắn chắc chắn khuyên Lạc Thương không nên đi trung tâm thương mại.

Nhưng hiện giờ tận thế đồ ăn đương nhiên rất quan trọng, nhưng làm thế nào để bảo vệ mình sống sót mới là vấn đề cấp bách. Dị năng của hắn và Hạ Ngũ Chí không có tính công kích, còn dị năng của Lạc Thương thì không muốn nói, chắc cũng là loại phụ trợ.

Dọc đường đi gặp phải những con zombie khó giải quyết cũng may bị Lạc Thương ngẫu nhiên dùng súng lục bắn nát đầu giải quyết, bằng không với ba học sinh bọn họ đã sớm chết dưới tay zombie rồi.

Cho nên khi Lạc Thương nói tầng bốn trung tâm thương mại có khả năng có súng ống, cho dù là Trần Hàn Vũ cẩn thận không muốn mạo hiểm cũng động lòng.

Lạc Thương nói: "Mặc kệ thế nào, chúng ta đều cần phải đi xác nhận một chút."

Trần Hàn Vũ thấy Lê Đàn và 013 đi về phía xe, hắn cười cười nói: "Cũng may gặp được Lê Đàn và Thập Tam, năng lực của họ đối với chúng ta mà nói quá kịp thời."

Lạc Thương ngước mắt liền đối diện với đôi mắt cười như không cười của Lê Đàn, nghiêng đầu dời đi tầm mắt, phân phó Hạ Ngũ Chí lái xe.

Trên xe, Trần Hàn Vũ nói cho Lê Đàn về mọi thứ bên trong trung tâm thương mại, sau đó thành khẩn nói: "Tôi hy vọng anh có thể đi cùng chúng tôi."

Lê Đàn đã xem qua cốt truyện ban đầu. Lê Đàn trước khi trọng sinh không mạnh mẽ như bây giờ, thuộc loại bị ép buộc đi trung tâm thương mại, sau đó gặp phải trùm cuối zombie cấp S.

Đoạn cốt truyện này là một bước ngoặt rất lớn, Lâm Thập Tam cũng sẽ vì đi tìm anh ta mà chết ở đó. Nghĩ vậy, Lê Đàn liếc nhìn 013, khéo chính là 013 cũng vừa lúc quay đầu.

Hai người nhìn nhau cười, rồi dời mắt đi.

Trung tâm thương mại trông vẫn chưa bị tàn phá nhiều. Nguyên nhân có lẽ là bên trong có rất nhiều zombie, những người chủ động đến cửa như Lê Đàn cơ bản không tồn tại. Họ dừng xe ở gần đó, Lạc Thương nói với Hạ Ngũ Chí: "Cậu ở lại đây, nếu có người đến gần xe thì phát tín hiệu."

Dị năng của Hạ Ngũ Chí là ẩn thân, chỉ tiếc hiện tại hắn chỉ có thể ẩn thân 2 phút, không giúp được gì nhiều. Hắn gật đầu đồng ý, trên thực tế hắn cũng cầu còn không được.

Có lẽ vì giá trị vũ lực mà Lê Đàn thể hiện ra khiến họ có thêm vài phần thắng, Hạ Ngũ Chí vốn định cùng đi đã bị để lại.

Bốn người họ bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển tiếp cận trung tâm thương mại. Giai đoạn đầu zombie chủ yếu dựa vào thính giác và khứu giác để bắt mồi. Vì có dị năng của 013, mùi máu tươi trên người họ đã sớm được rửa sạch. Lạc Thương gọi Trần Hàn Vũ một tiếng.

Ánh mắt Trần Hàn Vũ chăm chú nhìn về phía trước, có thể thấy đôi mắt hắn bắt đầu chuyển sang màu vàng kim, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường. Hắn quay đầu nói: "Hiện tại ở cửa chỉ có 6 con zombie, đến chỗ cầu thang chúng ta cần tiêu diệt 15 con."

Lạc Thương gật đầu, rút ra một con dao găm nói: "Cậu dẫn đường, chúng tôi phụ trách tiêu diệt zombie, động tĩnh không cần quá lớn."

"Được." Trần Hàn Vũ chân tay nhẹ nhàng dẫn đường phía trước, những người khác đều theo kịp.

013 phát hiện Lê Đàn vẫn luôn giữ im lặng, ngay cả nụ cười quen thuộc nơi khóe miệng cũng không có. Hắn mở miệng trong đầu: "Anh..."

Nhưng chưa đợi hắn nói gì, Lê Đàn đã vung đao xông lên chém lũ zombie. Lạc Thương tuy không có vũ lực cao siêu như Lê Đàn, nhưng dựa vào kỹ xảo chuyên tấn công vào đầu zombie. Zombie ngã xuống lập tức Trần Hàn Vũ sẽ đỡ lấy tránh cho rơi xuống đất phát ra tiếng động.

Trong khoảnh khắc, họ giống như những Tử Thần ít lời trầm mặc, lặng lẽ thu gặt sinh mệnh.

Sắc mặt 013 trầm xuống, nhưng hắn không cố gắng nói gì nữa, điều khiển nước giúp Trần Hàn Vũ làm công việc đỡ xác. Rất nhanh họ đã thuận lợi từ cầu thang lên tầng bốn.

Tầng bốn khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì không thấy một con zombie nào. Trần Hàn Vũ đã cảm thấy đầu váng mắt hoa vì sử dụng dị năng quá độ. 013 đỡ hắn đi tới, bắt đầu tìm kiếm xung quanh tầng bốn.

Tầng bốn không thể nói là lớn, đi dạo một vòng chỉ tốn mười phút. Không tìm thấy cái gọi là cửa hàng súng ống khiến sắc mặt Lạc Thương thập phần khó coi. Nhưng trên thực tế, theo luật pháp Hoa Hạ, bản thân đã không có khả năng có cửa hàng súng ống nào rồi.

Nói cho cùng, trong lòng hắn vẫn ôm một tia may mắn.

"Chúng ta trở về thôi." Lạc Thương đành phải từ bỏ.

Trần Hàn Vũ nghe thấy lời này thì thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc đồ ăn họ vẫn còn, cho dù bất lực trở về cũng là một loại may mắn.

Chỉ có 013 và Lê Đàn, những người biết cốt truyện, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Họ đi chưa được mấy bước, đột nhiên trần nhà rơi xuống mấy khối đá vụn.

Lạc Thương trong lòng khựng lại, nhưng nhanh hơn phản ứng của hắn là Lê Đàn, người sau một chân đá hắn ra xa.

Cùng lúc đó trần nhà bỗng nhiên sụp xuống, tung lên một đám bụi đất lớn.

Trần Hàn Vũ kinh ngạc đứng tại chỗ, còn 013 thì lo lắng kêu lên một tiếng "Anh!".

Lạc Thương đứng dậy từ mặt đất. Cú đá của Lê Đàn không hề nương tay, lưng hắn va vào tường ẩn ẩn đau nhức. Hắn có chút tức giận ngẩng đầu lên, liền thấy cảnh trần nhà sụp xuống.

Đồng tử hắn co rút lại, lập tức bước nhanh qua đó.

Bụi đất bắt đầu lắng xuống, tầm nhìn của mọi người cũng rõ ràng. Lúc này họ hít một hơi lạnh, bởi vì bên dưới cái lỗ thủng trên trần nhà, ngoài Lê Đàn ra, còn có một bóng người cao lớn.

Đó là một con quái vật cao ba mét, da màu xanh lơ, trên mặt chỉ có một cái miệng lúc đóng lúc mở.

Tuy rằng không có mắt, nhưng Lê Đàn cảm giác được đối phương đã khóa chặt mình. Anh ta nắm chặt trường đao đối diện với quái vật, miệng thì nói với những người khác: "Các cậu mau đi đi."

"Không, sao em có thể bỏ anh trai lại!" 013 vừa nói vừa bắt đầu vận dụng dị năng.

Trần Hàn Vũ liếc mắt một cái liền biết con quái vật này bọn họ căn bản không phải đối thủ. Ánh mắt hắn chạm phải Lạc Thương, người sau lĩnh hội ý tứ của hắn.

Lạc Thương lắc đầu nói: "Bây giờ muốn chạy không dễ dàng như vậy."

Lúc này Trần Hàn Vũ mới phát hiện vì tiếng động lớn đã dẫn dụ đàn zombie ở dưới lầu lên, chúng dày đặc tụ tập trên cầu thang, nhìn thôi đã khiến người ta sởn tóc gáy.

"Thập Tam, em mang Hàn Vũ tìm lối thoát khác," Lạc Thương rút súng nhắm vào mấy con zombie đang tiến gần bắn nát đầu, hắn tiếp tục nói: "Tôi và Lê Đàn cản hậu."

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng nhị gì cả, Thập Tam chúng ta đi!" Trần Hàn Vũ nhanh chóng quyết định mở dị năng, mồ hôi lạnh từ trán hắn không ngừng rơi xuống. Hắn chỉ vào một hướng, Thập Tam khẽ cắn môi chỉ có thể đỡ hắn đi qua.

Lê Đàn vẫn đang đối đầu với quái vật. Trong cốt truyện ban đầu anh ta căn bản không có dũng khí và năng lực giao chiến, bây giờ nếu muốn gi3t chết quái vật không khó, chỉ là tốn chút thời gian.

Trên mặt anh ta không chút biểu cảm, mặc cho ai nhìn vào cũng không thể biết nội tâm anh ta nhẹ nhõm đến thế nào. Lạc Thương nổ súng vào quái vật, chỉ trúng vai, quái vật phát ra tiếng kêu đau đớn. Hắn nói với Lê Đàn: "Đi!"

Lê Đàn đuổi kịp Lạc Thương, lơ đãng liếc nhìn khẩu súng hắn đang cầm.

Bên trong còn bao nhiêu viên đạn nữa?

Vì phải đối phó với lũ zombie ven đường, tốc độ của họ không nhanh được. Con quái vật kia vẫn bám sát phía sau, chỉ khi Lạc Thương nổ súng mới chậm lại, trông có vẻ rất kiêng kỵ khẩu súng trong tay hắn.

Lê Đàn chém xuống đầu zombie một cách sạch sẽ lưu loát, không một động tác thừa và tiếng động nào.

Máu tươi bắn lên mặt anh ta, trên người, phảng phất mang theo hơi ấm của con người, nhưng đáy mắt anh ta lại theo thời gian trôi qua càng thêm lạnh băng.

Bởi vì anh ta đã nhận thấy Lạc Thương rất lâu không nổ súng.

Cuối cùng họ cũng thấy Trần Hàn Vũ ở một lối ra. Người sau thấy họ không sao thì yên tâm hơn nhiều: "Mau đi! Tôi đã bảo Thập Tam đi bảo Hạ Ngũ Chí lái xe đến đón chúng ta rồi."

"Á ô!" Quái vật đã xông tới, thân hình cao lớn đụng đổ mọi thứ trên đường lao đến.

Sắc mặt Trần Hàn Vũ trắng bệch, với tốc độ này bọn họ một người cũng không trốn thoát được.

Phải làm sao bây giờ?

"Tôi cản hậu, các cậu đi." Lê Đàn phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch như nhau, chủ động tiến lên vài bước, để lại cho họ chỉ là bóng lưng thẳng tắp của anh ta.

"Sao có thể như vậy!" Trần Hàn Vũ không chấp nhận cách làm gần như chịu chết này của Lê Đàn, huống chi vừa rồi hắn còn hứa với Thập Tam sẽ an toàn đưa anh trai cậu ấy trở về.

Lạc Thương vẫn luôn im lặng, lúc này hắn giơ súng lên nhắm vào Lê Đàn.

"Phanh!" Tiếng súng vang lên.

Con quái vật bị bắn trúng phát ra tiếng kêu r3n đau đớn. Lê Đàn quay đầu lại, liền thấy Lạc Thương nói với anh ta: "Anh sẽ không chết."

Nói xong hắn liền cùng Trần Hàn Vũ rời đi.

Điều duy nhất khác với cốt truyện là, lần này hắn không đóng cửa.

013 không màng sự ngăn cản của Trần Hàn Vũ vội vã quay trở lại thì nhìn thấy Lê Đàn nằm bất động trên mặt đất. Con quái vật đáng sợ kia đã bị chém làm hai, rất khó tưởng tượng rốt cuộc phải có quái lực như thế nào mới có thể làm được.

Có vài con zombie ý đồ tiến gần 013, bị những bọt nước bên cạnh hắn xuyên thủng đầu, liên tục ngã xuống đất. Hắn đi đến trước mặt Lê Đàn ngồi xổm xuống, ôm anh ta vào lòng ngực.

"Anh, tỉnh lại đi."

013 kiểm tra hơi thở của anh ta, phát hiện tuy rằng rất yếu ớt nhưng vẫn còn. Hắn híp mắt, vẻ mặt dịu dàng, vươn đầu ngón tay ngưng tụ ra một giọt bọt nước, hướng về trán Lê Đàn.

"Anh, rất nhanh mọi chuyện sẽ kết thúc thôi." 013 lẩm bẩm nói, sau đó ánh mắt hắn khựng lại, bọt nước nhanh chóng bay về phía trán Lê Đàn.

Nhưng vào lúc này Lê Đàn đột nhiên trợn mắt, anh ta linh hoạt lăn người, bọt nước đập xuống đất tạo thành một cái lỗ nhỏ.

Lê Đàn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt bạc tràn đầy oán hận kia.

"Ngươi phát hiện ra từ khi nào?" Lâm Thập Tam không đợi Lê Đàn mở miệng đã hỏi trước, rốt cuộc ánh mắt của người sau đã nói rõ tất cả.

Lê Đàn nói: "Từ khi em hy vọng tôi cứu Minh Thiên Tài."

Lâm Thập Tam có chút bất ngờ là từ lúc đó: "Tôi không cho rằng lúc đó lộ ra dấu vết gì."

"Cứu một người sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện, Thập Tam của tôi sẽ không yêu cầu tôi hao tâm tổn sức vào mục tiêu ngoài nhiệm vụ," Lê Đàn đối diện với Lâm Thập Tam vẻ mặt âm trầm, cười nói: "Chỉ có Lâm Thập Tam thực sự bị cái chết của Minh Thiên Tài tạo thành bóng ma, mới có thể muốn cứu."

Lâm Thập Tam trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi không phải vì có bóng ma, mà là không đành lòng nhìn hắn đi tìm chết."

"Kẻ từ ngoài đến, cút ra khỏi thân thể anh trai tôi!"

Bình Luận (0)
Comment