Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 120


Vân Yến đi theo sau hai người họ thì nghe được giọng nói đầy quen thuộc đó, cô vuốt vuốt cây kiếm.


Lại có người muốn nạp mạng cho bổn cương thi rồi, thật hứng khởi nha!
"Tạ Tuyết đâu? Cho ta gặp mặt ả ta." Tên đó hơi mất kiên nhẫn, giọng nói ngày càng hung bạo.


"Vị này, ngươi là ai mà dám đứng trước Bạch Viêm môn của chúng ta để đòi người?" Trác Kim nhíu mày.


"Ta là Hoàn Sinh." Hoàn Sinh hất cằm, kiêu ngạo nói.


"Là tên ma tu Hoàn Sinh!" Mấy đệ tử nghe được cái tên thì lập tức chạy loạn.


Hoàn Sinh trước kia là đệ tử chân truyền của Kết Huyền môn, lại phạm phải điều cấm kỵ của môn phái, cuối cùng bị chính sư phụ của mình ném đến Huyết rãnh.


Nhưng hắn không chết, mà bắt đầu từ đây, tên tuổi của hắn được hình thành.

Hoàn Sinh học phương pháp ma tu của một tên nào đó trong Huyết rãnh sau đó đại sát tứ phương, già trẻ không nương.


Ngày ngày thực lực của hắn ngày một mạnh lên, hắn trở về nhân giới, xưng bá một vùng.


Mà Hoàn Sinh cũng chính là nam phụ trung khuyển ngạo kiều của nữ chính Tiêu Cẩm Nghi.


Lý do Hoàn Sinh thích nữ chính bởi vì nữ chính không kì thị hắn mà ngược lại còn mời hắn làm việc cho mình, khiến trái tim nhỏ bé lạnh lùng của hắn một lần nữa lại ấm áp.



Hắn đến đây chắc là do nữ chính than phiền muốn giết cô nhỉ?
"Tiểu tử, ăn nói cho cẩn thận chút đi." Vân Yến cong cong khóe môi, đôi mắt thâm trầm đầy sát ý.


Hoàn Sinh hơi đơ người, Tạ Tuyết này từ khi chết cho đến bây giờ thay đổi thật nhiều, nhưng mà chỉ là một con cương thi thôi thì hắn dư sức để giết.


"Hừ, Tạ Tuyết, lúc ấy là ngươi là ngươi khiến bọn ta suýt chút nữa bỏ mạng, chết là đáng! Nhưng thật không ngờ ngươi lại bị cương thi hóa, lại còn có linh trí, vậy ta sẽ nương tay với ngươi..."
Vân Yến lập tức cầm kiếm chém, nói nhiều làm gì khi mình sắp chết, bổn cương thi đây sẽ khiến mi an giấc ngàn thu.


"Ngu ngốc lại thích tìm đường chết." Hoàn Sinh cười lạnh, cầm lấy cây kiếm đỏ chói của mình cản lại.


"Người tìm chết...!Là ngươi." Móng tay cô bỗng nhiên mọc dài chọc vào ngực hắn, hung hăng kéo trái tim của hắn ra.


Hoàn Sinh hoảng loạn đến mức không thể nghĩ được gì, hai trăm năm ở Huyết rãnh cũng không có lúc nào đáng sợ như bây giờ.


Con cương thi xinh đẹp nhưng lại là một con quỷ đội lốt người.


Nhưng may mắn là món bảo bối của Tiêu Cẩm Nghi tặng Hoàn Sinh ngay lúc đó phát huy tác dụng, bảo vệ hắn một mạng.


Hoàn Sinh ôm ngực, miệng phun ra một búng máu đen, hắn nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm một câu chú cổ.


Vân Yến nhìn bàn tay đẫm máu của mình, chấm chậm lấy giấy ra lau sạch.


Trác Kim và Thanh Hoan mở to hai mắt, há hốc mồm, con cương thi này thật là bá, người như tên Hoàn Sinh cũng khiến hắn bị thương được.


Hoàn Sinh mở mắt, đã xong rồi, cái này sẽ khiến con cương thi kia chết không siêu sinh, mặc dù hắn sẽ mất khá nhiều sức lực.


"Bóng đen, hãy thâu tóm con mồi." Hắn thì thầm, dưới chân có vài bóng đen di chuyển nhanh đến chỗ cô.


Tinh Tú lại tỏa ra hắc khí, lần này lại đậm hơn lần trước nhiều phần, bóng đen dường như hoảng sợ, cũng như kính phục, nó lui lại trở về chân của Hoàn Sinh.


"Chết tiệt, bóng đen, mày mau giết con cương thi đó."
"..." Anh trai ơi, tụi ta không đấu lại được.


"Các ngươi yếu ớt đến vậy à?"
"..." Ngươi giỏi thì đấu đi, khiêu khích chúng ta cũng chẳng được cái gì đâu.

Tạm biệt, đi ngủ đây.



Hoàn Sinh cắn răng, bóng đen dần thu lại sau đó biến mất.

Hắn lui lại, sau đó phi kiếm bay mất, để lại một bãi máu màu đen kinh dị.


"Hửm..." Vân Yến nheo nheo mắt, liếc nhìn hướng đi của hắn.


Coi bộ, cô phải mau chóng đi tìm mấy bảo bối thôi.


"Lão già, dẫn tôi đi gặp tiểu tử họ Trầm."
"Được." Trác Kim gật đầu.


Thanh Hoan ở lại sai bảo mấy đệ tử đồng thời phải nâng cấp kết giới, chứ một môn phái hàng đầu như Bạch Viêm môn lại có thể cho người khác dễ dàng ra vào như thế là không ổn.


Nhất là khi đại thảm họa sắp ập đến.


Vân Yến bước vào phòng nhìn Trầm Lăng nửa thân trên trần trụi, liền lấy từ không gian ra một tấm chăn vứt vào người hắn.


"Khụ...!Trầm tiểu tử, Tạ Tuyết có việc muốn nói với ngươi." Trác Kim một bên trừng mắt cô, một bên nói với Trầm Lăng.


"Hảo, tiểu cương thi, ngươi có gì muốn nói với ta?" Trầm Lăng cười cười, có lẽ nào tiểu cương thi đã say đắm sắc đẹp này của hắn?
"Hai người ra ngoài một tí đi." Vân Yến phất phất tay.


Ngay lập tức Trác Kim và tiểu sư đệ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, giống như cô đợi hai người họ ra thì sẽ giở trò đồi bại với tên Trầm Lăng này vậy.


"Ta không cầm thú đến vậy, đừng lo." Cô co rút khóe miệng.


"Vậy ta và tiểu tử này sẽ ra ngoài." Trác Kim vẫn chưa tin tưởng lắm.



Trầm Lăng chống cằm nhìn cô, người như tiểu cương thi mà cũng có người trong lòng? Tò mò quá.


Hắc khí trong người Trầm Lăng lại rục rịch.


Mau, mau sử dụng ta.
Giết chết tiểu cương thi...
Vậy là tiểu cương thi mãi là của ngươi rồi.
Từng lời nói ngọt ngào dịu nhẹ của con quỷ trong lòng hắn vang lên, Trầm Lăng đột nhiên nghĩ có lẽ nên giết chết tiểu cương thi trước, sau đó dùng cấm thuật để hồi sinh cô lại, thì lúc đó tiểu cương thi sẽ chỉ có mình hắn thôi.


Ngay lúc đó Vân Yến dùng kiếm đâm vào mi tâm của hắn, làn hắc khói tức giận tỏa quanh phòng.


Trầm Lăng bị đau đến mức bàng hoàng tỉnh táo, hắn run rẩy chịu đựng, cũng không biết vì sao, bản thân lại không muốn làm cô đau.


Hắc khói của Tinh Tú là loại chất lượng cao, tất nhiên sẽ mạnh hơn loại hắc khói hàng fake của Trầm Lăng.


Khoảng nửa canh giờ sau, quá trình lấy hắc khói ra khỏi người Trầm Lăng mới xong, cả người hắn nhẹ nhõm như vứt đi một gánh nặng.


Vân Yến đưa cho hắn một viên đan dược trị thương sau đó xách kiếm ra khỏi phòng để một lát nữa lên đường chọc phá nữ chính.


Khi Trác Kim và tiểu sư đệ vào thì Trầm Lăng đã sớm thiếp đi, mà trên mi tâm của hắn lại có một vết cắt nhỏ.



Bình Luận (0)
Comment