Sau khi trò chuyện nhân sinh được hai ngày liên tiếp, Vân Yến đã thành công tẩy não Mộc Doanh Doanh, đồng thời cũng hiểu biết thêm nhiều chuyện về nàng ta.
Chẳng hạn như là Mộc Doanh Doanh có rất nhiều thủ hạ tình báo cho nên mới biết được cái tin Ngu Hề bị Vân Yến đánh nát bét đến mức mất hơn một nửa sức mạnh.
Hay là Mộc Doanh Doanh từng có rất nhiều cơ hội trốn khỏi Ngu Hề nhưng đều giả ngu bỏ qua vì nàng ta tự lừa dối mình rồi lại lừa dối thủ hạ của mình rằng sợ Ngu Hề sẽ trả thù.
Hoặc là Mộc Doanh Doanh đã từng dùng chiêu lạc mềm buộc chặt để thu hút Ngu Hề nhưng ngược lại bị hắn ghét bỏ.
Quả thật cô công chúa này không phải là dạng vừa, rất có thực lực và mưu trí.
Nhưng tiếc quá là bị bệnh thiểu năng của Ngu Hề lây nên suy nghĩ không được minh mẩn cho lắm.
Ừm, nói chung là chỉ cần ba ngày là Vân Yến đã hoàn thành xong nhiệm vụ làm người tốt đầu tiên và thu được một chiếc huy hiệu người tốt do 333 tặng.
Vân Yến xoay xoay chiếc huy hiệu hình trái tim màu xanh lá trong tay mình, ánh mắt đạm bạc nhìn nó, trong lòng lại cảm thấy vô ngữ.
Tặng cho cô thứ này để làm gì vậy? Có thể tặng cái gì có ích một tí được không?
"Vân Yến, cô thích không? Đây chính là huy hiệu do một tay tôi thiết kế đặc biệt làm nên cho cô đó." 333 vui vẻ hỏi.
Vân Yến cụp mắt không đáp.
Giờ cô nên chê hay nên im lặng?
Cô sẽ chọn hướng tích cực, im lặng cho cuộc đời nhàn nhã đi.
Dường như 333 thấy Vân Yến đã lâu không chịu đáp, cho nên liền đau khổ hỏi thêm.
"Vân Yến...!cô thấy nó xấu đến nỗi không thể bình luận sao?"
"Ngươi nghĩ sao thì là vậy." Vân Yến treo nụ cười trừ bên môi, âm thanh không thể nào dịu dàng hơn.
Nghe vậy kết hợp cùng những gì cô biểu hiện trên mặt mình, 333 liền đau đón khôn nguôi tự dằn vặt bản thân có khiếu thẩm mỹ không tốt.
"Đừng nổi điên, nói nhiệm vụ tiếp theo đi." Vân Yến ghét bỏ nói.
333 rất nhanh liền khôi phục tâm trạng, nó vui vẻ đáp lời cô.
"Khi nào cô rời khỏi Mộc Tinh rồi tôi sẽ ban bố nha."
Vân Yến gật đầu, sau đó lại nằm yên dưỡng thần.
Dù sao bây giờ cô cũng đối đãi như khách quý ở Mộc Tinh, đãi ngộ rất ổn, người hầu hạ cũng rất tận tâm, Mộc quốc vương thì ngày nào cũng hỏi thăm cô.
Ở Mộc Tinh đối với cô giống như đang đi một chuyến du lịch ngắn hạn vậy.
Trong lúc Vân Yến đang nằm yên ngủ thì 333 lại lẩm bẩm một mình.
Nó cảm thấy chuyện của giới chủ thần và nhiệm vụ giả quyền cao chức lớn rất rắc rối, cho nên mới tự hỏi bản thân rất nhiều lần là liệu nó có bị ảnh hưởng nhiều bởi các chủ thần kia hay không.
333 vốn dĩ chẳng quan tâm nhiều, bởi vì việc của nó chỉ có ban bố nhiệm vụ cho Vân Yến, mối quan hệ của hai người cũng chỉ là đơn thuần hợp tác.
Cũng nhờ ở cùng Vân Yến một thời gian dài mà 333 đã hiểu rõ một phần tính cách của cô.
Thế nhưng điều gì đã khiến cô trong một thời gian ngắn liền trở nên kiệm lời? Trong khoảng thời gian Vân Yến gặp Đẳng Lập, 333 đã bị che chắn toàn bộ hình ảnh cùng âm thanh vì thế nó không biết có chuyện gì đã xảy ra với cô.
Dù 333 cảm thấy mình có chút bao đồng, tuy vậy nó vẫn muốn tìm hiểu và giúp đỡ cô.
333 đành lấy cớ là mình làm việc theo cảm tính để giúp đỡ cô để che dấu mục đích chính --- nó muốn ôm đùi của papa Vân Yến.
333 là người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Vân Yến tiêu diệt một tia hồn lực trong Ngu Hề, đồng thời cũng nhìn thấy Vân Yến đã đá bỏ thiên đạo, giành quyền kiểm soát vị diện này.
Cảnh tượng đó là cảnh tượng mà cả đời này 333 cũng không thể nào quên được.
Bởi vì lúc ấy sát khí và hắc khí rất nhiều, dường như có thể bao trùm cả thế giới.
Đùi vàng rất mạnh, tại sao không ôm nha?
_
Trước tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, phía trên được treo quốc kì của Mộc Tinh là một đoàn người ăn mặc quý phái tao nhã.
Đặc biệt trong đoàn người có độc nhất một thiếu nữ tóc đen, dung mạo như thiên tiên cao lãnh khó gần, và dường như cả thế giới này xoay quanh một mình cô.
"Ngài Chính Nghĩa, ta sẽ nhớ ngài lắm!"
Công chúa Mộc Doanh Doanh là người đầu tiên mở lời, nàng ta sụt sịt mũi nhỏ, đáng thương nhìn thiếu nữ tóc đen trước mặt mình.
"Cảm ơn, tạm biệt." Vân Yến liếc Mộc Doanh Doanh một cái sau đó gật gù cho có.
Mọi người: "..." Không thể thể hiện thành ý thêm một chút được sao?
Chúng tôi biết cô là ân nhân cứu mạng công chúa đó nhưng mà cũng phải thể hiện thành ý chứ!
Nghe được câu trả lời của Vân Yến, Mộc Doanh Doanh cảm thấy đây có lẽ là lần cuối được gặp cô cho nên liền gấp gáp nói thêm.
Dù Mộc Doanh Doanh biết lời nói của mình không có bao nhiêu tác dụng nhưng nàng ta cũng phải cố gắng thể hiện thành ý của mình cho cô thấy.
"Ngài Chính Nghĩa, sau này có cơ hội lại đến Mộc Tinh thăm ta nha!"
Vân Yến vẫy vẫy tay không đáp, sau đó liền soái khí biến mất giữa mọi người.
"Thật soái nha." Hai mắt Mộc Doanh Doanh sáng bừng lên, vui vẻ reo hô trước ánh nhìn của tất cả quý tộc ở Mộc Tinh.
"Công chúa a, ngài ấy là nữ nhân dù ngài ấy có cứu ngài đi chăng nữa thì ngài..." cũng không nên dành nhiều ưu đãi và biểu hiện như thế.
Một quý tộc lặng lẽ lên tiếng.
"Thì sao? Việc của công chúa ta còn phải nhờ ngươi nhắc nhở hả? Ý ngươi là bổn công chúa không biết phân biệt đúng sai?" Mộc Doanh Doanh không vui phản bác.
"Không phải đâu công chúa! Ta chỉ muốn tốt cho ngài!"
"Đúng vậy công chúa, ta tin là ngài ấy thật sự có ý tốt cho ngài mà thôi."
"Công chúa xin hãy nén giận!"
...
Một tên lên tiếng thì cả đám liền lên tiếng, rất nhanh bọn họ liền đẩy Mộc Doanh Doanh vào hoàn cảnh bị động.
Nếu nàng ta dám nói thêm thì sẽ bị quý tộc đồn đãi bậy bạ, ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân.
Nếu im lặng, tất nhiên nàng ta sau này sẽ dễ bị mấy tên quý tộc chèn ép.
"Khẩu phật tâm xà." Mộc Doanh Doanh cười lạnh, dứt khoát bỏ lại một câu sau đó phất tay áo rời đi.
Đám quý tộc lại xì xầm to nhỏ về chuyện Mộc Doanh Doanh bị bắt cóc làm thay đổi cả tính cách nàng ta nhưng rất nhanh liền bị Mộc quốc vương đàn áp xuống.
Mộc quốc vương là một minh quân, bản thân ông hiểu rõ đúng sai đồng thời cũng rất bảo vệ người của mình cho nên Mộc Doanh Doanh mới không nghi ngờ việc Vân Yến nói rằng Mộc quốc vương thuê cô.
Nhưng mà kể từ hôm nay, Vân Yến chính là một vị khách đặc biệt của Mộc Tinh.
Chỉ tiếc là đây là lần đầu cũng như lần cuối cô đến đây.
_
Đang nhàn nhã bước đi trên thảm cỏ xanh mướt, thiếu nữ vận một thân bạch y bỗng ngừng chân lại, chầm chậm xoay người, ánh mắt lạnh nhạt của cô đặt sự chú ý vào người đối diện.
"Khải Đồ? Vì sao không ở yên ở Y Dược quán, chạy đi tìm ta làm gì?"
Đối mặt với câu hỏi của thiếu nữ, Khải Đồ hơi mỉm cười, nhã nhặn nhắc nhở: "Thí chủ, gọi thẳng tên của ta là không tốt."
"Vậy thì sao? Ta thích là được." Vân Yến trợn mắt hùng hồn phản bác.
Nghe câu trả lời tùy tiện như vậy, Khải Đồ đành cười trừ trả lời câu hỏi của cô, "Bởi vì ngài đi quá lâu, ta đành phải đi tìm ngài."
"Quá lâu?" Vân Yến xoa cằm suy ngẫm.
Hình như cũng chỉ mới có vài tuần thôi mà.
Biết Vân Yến không có quan niệm chính xác về thời gian, 333 lặng lẽ nhắc nhở: "Vân Yến, đã ba tháng kể từ khi cô vứt Khải Đồ ở Y Dược quán rồi."
Không ngờ đã ba tháng trôi qua, thời gian trôi xác thực khá nhanh khiến cô có chút phiền hà.
"Tại sao ngươi không nhắc ta?" Vân Yến hơi nhíu mày.
"Vì tinh thần làm người tốt của cô quá cao cho nên tôi không đành lòng phá hủy những phút giây mà cô hăng hái làm người tốt." 333 ôm ngực cảm thán, qua giọng nói hào hứng đó thể hiện được một điều rằng là nó vô cùng hâm mộ cô.
Vân Yến: "..."
Nếu không phải để trả công cho ngươi thì ta đây rảnh rỗi đi làm người tốt hả?
_
Tiểu kịch trường vui vẻ.
Tác giả: Dạo này con Vân Yến nó nghi ngờ tui không phải mẹ ruột nó cho nên tui trằn trọc không ra chương mới được.
Vân Yến: Hoa ngôn xảo ngữ.
Tác giả: Đừng nghe trẻ con, thật đó.
Vân Yến: Đường đường là nữ chính lại bị ngòi bút mẹ "ruột" đè bẹp thành một con nhỏ uất ơ dễ bị chọc tức y hệt pháo hôi, ha ha ha.
Tác giả:...!Đây là kịch bản đó, con gái iu hiểu hong?
Vân Yến: *cười lạnh* Không hiểu..