Khoảng chừng một tuần sau, Khải Đồ cũng đã bình phục hoàn toàn nhờ sự chăm sóc vô cùng ân cần của Trương Đề, suốt cả tuần đó không ai gặp được Vân Yến mặc dù cô chỉ đi quanh quẩn gần đây.
Sau khi cảm tạ Trương Đề và đại phu kia, Khải Đồ cũng bắt đầu đi quanh quẩn tìm Vân Yến.
Một người thì cứ tiếp tục đi, một người thì kiên nhẫn đi tìm, cả hai cứ như đang chơi đuổi bắt.
Vân Yến thật sự không cố ý trốn Khải Đồ, là do cô vừa đi qua chỗ nọ thì Khải Đồ liền đi đến chỗ đó tìm cô, hắn còn sẵn tiện làm việc tốt thế là suốt mấy ngày trời cả hai không hề gặp nhau.
Nhưng trái đất thì tròn, thị trấn này cũng không to, chẳng bao lâu cả hai cũng đã chạm mặt nhau.
Hôm nay Vân Yến đang nhàn nhã bước đi thì bất chợt bị một tiếng kêu quen thuộc làm cho cô phải dừng bước lại.
"Thí chủ."
Chỉ nghe thấy tiếng của Khải Đồ mà thôi nhưng Vân Yến đã sớm tưởng tượng ra cảnh tượng Khải Đồ ôn hòa cong môi mỉm cười.
Và thực tế đúng như cô nghĩ, hắn vẫn luôn mỉm cười.
Bởi vì trong đầu Vân Yến còn đang bận suy nghĩ về hành trình đến núi Hạ Âm, cho nên cô liền im lặng không đáp nhưng cũng không có tiếp tục bước đi.
Thấy Vân Yến im lặng, Khải Đồ lại nói tiếp, "Nhờ ngài kiên nhẫn ở lại đây mà ta đã giúp đỡ được cho rất nhiều người, nhưng nếu tiếp tục nán lại có lẽ sẽ chậm trễ đến cả ta và ngài."
Cô đã chờ câu nói này từ tên hòa thượng rất lâu, ở đây chán muốn chết!
Vân Yến gật gù rồi đáp: "Đúng vậy, đi thôi."
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cả hai cũng đã bắt đầu lên đường.
Vì để tiết kiệm thời gian, Vân Yến liền mua hai con ngựa ở trang trại ngựa gần đây.
Ban đầu cô định mua linh thú loại có thể bay trên trời đi cho nhanh nhưng nghĩ đến cảnh phải chăm sóc nó bằng linh thạch, cô ngậm ngùi loại bỏ ý tưởng này.
Cô không rảnh nuôi thú cưng, Khải Đồ chắc chắn cũng vậy.
Khoảng hai tuần sau, Vân Yến và Khải Đồ đã đến nơi đầu tiên mà cô nghĩ có thể là Phong Tinh.
Vì ngại sức khỏe của Khải Đồ lại không ổn, hay nói đúng hơn là ngại Khải Đồ tìm chuyện cho cô làm, Vân Yến liền tìm một thị trấn gần đó để vứt hắn vào còn bản thân thì đi trinh sát địa hình ở đây trước.
Đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống bảo mẫu nha.
Vân Yến vỗ mặt mình, tự an ủi bản thần rằng mình phải bình tĩnh bởi vì cô là một cô gái xinh đẹp, phải cố gắng tìm kiếm cái núi Hạ Âm đó và tiễn tên hòa thượng khó nhằn đó đi.
Sau khi đến cái vùng đã được khoanh vùng bởi mình, Vân Yến lại ngắm nghía đôi chút.
Linh khí ở đây quá hỗn loạn, lại có kết giới rất chắc chắn.
Điều này khiến cô đảm bảo ở đây nếu như không phải Phong Tinh thì chắc hẳn là nơi chứa báu vật, nhưng Vân Yến lại không hứng thú với bảo vật cho nên cũng không muốn phá kết giới.
Hành động đầu tiên của Vân Yến đối với cái kết giới này chính là gõ vài cái xem sao.
Quả nhiên mới gõ sau, kết giới liền phản ứng lại bằng cách bắn linh khí vào người cô suýt nữa làm cho cô bay ra ngoài.
Vân Yến xoa cằm híp mắt nhìn cái kết giới này, suy nghĩ một hồi cũng nghĩ ra cách để đi vào mà không cần xóa bỏ kết giới, đó chính là xông thẳng vào luôn.
Đừng hỏi Vân Yến vì sao, cô tin tưởng bản thân là được.
Lùi ra một khoảng cách kết giới khoảng mười mét, lại đặt một chân ra phía sau, Vân Yến đã vào tư thế chuẩn bị xông vào, tiếp theo cô dùng hết sức để chạy, kết cục đã vào trong kết giới.
Nhưng sau khi vào kết giới, Vân Yến liền biết nơi này không phải là Phong Tinh.
Nơi này không có cỏ cây, không có sinh vật chỉ có vài hang động và cát đen.
Mang theo nỗi thất vọng, Vân Yến lại bước ra ngoài nhưng vừa chạm kết giới, cô liền phát hiện rằng không ra ngoài được.
Phía bên trong của kết giới vậy mà khó chơi hơn bên ngoài.
Lấy ra thanh kiếm đang nâng cấp của mình, Vân Yến dứt khoát đâm nó vào kết giới.
Kiếm nhỏ tội nghiệp đang thăng cấp, ý thức mong manh cảm nhận bản thân hình như đang va vào một thứ gì đó rất cứng.
Nhưng đáng tiếc, kết giới vẫn như cũ rắn chắc.
"Quái lạ..." Vân Yến cầm kiếm lẩm bẩm.
Vì Tinh Tú chưa thăng cấp xong nên cô không thể dùng nó bây giờ sao?
Điềm đạm ngồi xuống, Vân Yến nhìn chằm chằm kết giới, quyết định chờ kỳ tích xảy ra.
Thật ra thì Vân Yến đang dùng quyền hạn của thiên đạo mà nó phản phệ cô khá mạnh cho nên cô không còn sức đứng.
Kết giới đã mở ra một lỗ nhỏ, Vân Yến lết thân mình qua kết giới để trở về thị trấn.
Cô cảm thấy chân mình bị phế rồi.
Mẹ nó biết vậy khỏi dùng mấy thứ quyền hạn đó, trực tiếp phá luôn kết giới cho rồi.
Nhưng khi trở về thị trấn, Vân Yến lại phát hiện ra một chuyện vô cùng không hay ho rằng Khải Đồ lại tự đi tìm rắc rối nữa rồi.
Để bản thân không bị Khải Đồ chọc giận đến chết tươi, Vân Yến trước tiên ngồi im uống rượu chờ chân của mình hoạt động lại được, chắc khoảng một canh giờ sau, cô mới bắt đầu đi tìm Khải Đồ.
Rõ ràng bà đây cho tên hòa thượng đó ở nhờ một ngôi nhà tốt nhất trong trấn, lại còn dặn dò kĩ bọn hạ nhân ở đó không được cho hắn ra ngoài thì thế méo nào hắn lại đi tìm rắc rối???
Cũng may là bọn hạ nhân và chủ nhân ở căn nhà khá giả kia khá thành thật và kính trọng cô cho nên vừa thấy Vân Yến trở về liền nhanh miệng bẩm báo.
Vân Yến cảm thấy trầm cảm lần một.
"Vân Yến! Khải Đồ lại bị ma khí xâm nhập, sắp nằm liệt một chỗ rồi." 333 ôm ngực cắn răng nói.
"Chưa chết?" Vân Yến tái nhợt khuôn mặt hỏi lại 333.
"Cô đừng nói mấy chuyện xui xẻo như vậy được hay không? Mà sao mặt cô tái nhợt vậy?" 333 cũng như Vân Yến trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
333 chỉ vừa mới offline một chút để giải quyết vấn đề cá nhân, mới vừa online thì thấy Khải Đồ sắp bay lên thiên đàng còn Vân Yến thì khuôn mặt tái nhợt hận đời như muốn giết người.
"Bị chó cắn." Con chó thiên đạo cắn.
Vân Yến bình tĩnh đáp lại, hiện tại cô vẫn còn nhàn nhã đi tìm Khải Đồ bởi vì cô chẳng biết hắn ở đâu.
Nghe vậy 333 liền biết cô không nói thực, vì nó tin là không có con chó nào dám cắn cô, sợ chỉ có thể là cô cắn chó...
Nhưng biết Vân Yến đang cực khổ đi tìm Khải Đồ đồng thời cũng sợ Khải Đồ lại bay lên thiên đàng sớm nên 333 liền hăng hái giúp đỡ một phen.
"Đi thẳng năm mươi mét sau đó quẹo trái ở con hẻm thứ nhất rồi quẹo phải, đây là con đường ngắn nhất để đi cứu Khải Đồ!" 333.
"Hắn không chết được đâu, ngươi đừng có lo cho hắn." Vân Yến chậm rì rì bước chân đi, không những vậy cô còn nhàn nhã ngắm nhìn mấy sạp đồ bên đường.
Mấy thứ đồ này trông cũng hay ho ấy chứ.
Nếu 333 không hối thúc Vân Yến có lẽ cô sẽ đứng đó và ngắm mấy sạp hàng đến tận tối.
"Không lo cho Khải Đồ thì lo cho cô chắc?" 333 không vui đáp.
"Đột nhiên cảm thấy đau đầu chóng mặt quá đi mất." Vân Yến đỡ trán, đôi mắt óng ánh toàn ý cười.
333: "..." Giờ cô còn thời gian để giỡn mặt với tôi sao?
Vì bị thúc giục quá nhiều, Vân Yến đành phải nhanh chân chạy đến chỗ của Khải Đồ, kết quả là vừa chạy đến đã thấy một sự hỗn loạn không hề nhẹ ở đây.
Toàn bộ người ở khu vực này chạy đi hết chỉ còn đống nhà ở đổ nát tan hoang cùng một đám ma tu đang bao bọc xung quanh thứ gì đó.
Vì ngại phiền phức, Vân Yến chỉ ngồi ở phía xa xem kịch, trong tay là một bình rượu Hỗn Tích Hoa Luyến mới.
"A di đà phật, tàn sát chưa bao giờ là tốt, huống chi người ở đây toàn là những sinh linh yếu đuối không có hại gì, hà cớ chi các thí chủ lại hại bọn họ?"
Giọng nói trong trẻo, bình tĩnh mà mang đầy sự uy nghiêm này đích thực là của Khải Đồ.
Nhưng vì đứng ở nơi cách khá xa, Vân Yến cũng không biết tình trạng của hắn thế nào.
Nghe giọng vẫn khỏe như thế này mà, chắc chắn là chưa chết!.