Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 270


Ánh sáng nhu hòa của đèn vàng đột nhiên chiếu vào mặt Vân Yến khiến cô hơi híp mắt.
"Ai?"
"Vân Yến?"
Âm thanh của nam nhân vang lên mang theo phần sửng sốt cùng bất ngờ.
Nghe thấy chất giọng thèm đánh quen thuộc này, Vân Yến cảm thấy đầu mình trong tích tắc liền hết choáng váng, mà ngược lại sức sống như lũ đang tràn vào người cô.
Vân Yến ngồi dậy, mạnh bạo vung tay đấm thẳng vào mặt nam nhân mặc vest trắng ngồi phía đối diện.
Nam nhân còn chưa kịp nói thêm một câu đã ngã chỏng vó xuống mặt đất.
Không để cho nam nhân kia kịp thời hồi thần, Vân Yến đã cười lạnh: "Tần Thụy, rõ ràng trong hợp đồng không có mục bảo bà đây phải gặp rắc rối.

Cậu dám sửa hợp đồng à? Muốn chết hay không?
Tần Thụy trầm cảm nằm im, trên khuôn mặt tuấn nhã hiện rõ một vết tím bằm, hắn khẽ sờ sờ mặt mình, trong lòng không khỏi cảm khái.
Gì chứ, chỉ vừa mới gặp lại mà hăng hái vậy?
"Trả lời, không trả lời tôi sẽ phơi khô rồi lóc thịt cậu." Vân Yến ác liệt hăm dọa, vẻ mặt như hung thần.
Thấy Tần Thụy đang sốc tinh thần, Vân Yến hừ lạnh một cái, sau đó tùy tiện tìm một chỗ trên sofa của nhà hắn ngồi.
Cô khoanh tay, chân thì vắt chéo, cao cao tại thượng nhìn xuống tên nam nhân thảm hại nằm yên dưới nền đất.
Tình cảnh này khiến người nhìn vào có cảm giác cô mới là chủ nhà còn tên kia là người hầu mặc cô tùy ý sai sử.

Trông...!có chút đáng thương.
Vân Yến chậm rãi quan sát phòng khách một hồi, nhận ra nó vẫn như cũ đơn giản mà tồi tàn, không có một chút nào giống nơi ở của một chủ thần.
Quả nhiên tên Thập chủ thần cũng chính là Tần Thụy này luôn nghèo như vậy.
Ngoài cái mặt điển trai được bao nhiêu nữ nhiệm vụ giả và một số nam nhiệm vụ giả mê mẩn thì hắn chẳng còn gì.
"Cậu nói xem, ngoài nghèo, yếu, không có quyền lực, không có não thì cậu còn có gì nữa?" Vân Yến tay chống cằm, cong môi chế nhạo.
"Không còn gì nữa." Tần Thụy chậm rãi chống tay ngồi dậy, lịch lãm nở nụ cười ôn hòa, "Không biết bao lâu nay cô có khỏe không? Người sửa chữa vị diện?"
"Hành hạ tôi lâu như vậy, cậu còn dám hỏi tôi có khỏe không à?" Vân Yến nhịn không được mà dùng chân đạp Tần Thụy thêm một cái.
Tần Thụy: "..." Đã chết.
Thấy Tần Thụy lại một lần nữa giả chết, cô đành ngồi chờ hắn khôi phục tinh thần.
Cô cũng không thể làm gì thêm nữa, nếu đá hắn một cái nữa chắc là hắn sẽ chết thật.
Đánh gãy chân cũng không sao mà nhỉ?
Dòng suy nghĩ nhanh nhạy vọt qua đầu Vân Yến, làm cho cô cảm thấy mình có chút thông minh.
"Đừng đánh gãy chân tôi." Tần Thụy dường như đã học xong thuật đọc tâm của cô, lập tức ngồi dậy một cách ngay ngắn nhìn cô.
"Ờ." Vân Yến không vui liếc Tần Thụy một cái.
Chờ Tần Thụy dùng chút sức lực cuối cùng của cuộc đời mình để ngồi lên sofa xong, Vân Yến liền lên tiếng.
"Thiên Vĩ của tôi đâu? Kim Bảo nữa, hợp đồng đã xong, mau trả hai đứa nhóc đó lại đây." Vân Yến nhăn mày, giọng nói hung hăng, khuôn mặt cau có, hoàn toàn không có một chút thục nữ nào khiến cho bộ váy công chúa trên người cô dường như trở nên lạc loài.

Nghe vậy, Tần Thụy liền cụp mắt, sau đó lại hé mắt, ra vẻ thần bí: "Ai nói hợp đồng đã xong?"
"Thì ra là vậy, cậu thật sự dám sửa hợp đồng khi tôi chưa đồng ý!?" Vân Yến nheo mắt, sau đó dùng tay không đập gãy cái bàn gỗ duy nhất trong phòng, "Cậu muốn chết? Mua quan tài đi, bà đây nhét cậu vào."
Tần Thụy đau khổ ôm tay, cắn răng giải thích: "Chị gái, do chị không chịu đọc kĩ dòng chữ nhỏ phía sau bảng hợp đồng mà!"
"Dòng chữ nhỏ phía sau bảng hợp đồng?"
Nghe lời bao biện của Tần Thụy, Vân Yến tức giận đến mức muốn cười to, "Bảng hợp đồng tôi đã xem kĩ, chỉ có một mặt! Cậu đừng có giỡn mặt với tôi."
Thấy Vân Yến thật sự tức giận, Tần Thụy liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật ra, đám chủ thần kia đã sớm tìm được cách để chế trụ cô.

Ngoại trừ tôi và Nhị chủ thần thì ai cũng có một số công cụ và lực lượng nhất định để dùng trong trận chiến chống lại cô." Tần Thụy chau mày.
"Biết rồi." Vân Yến không kiên nhẫn đáp lại, "Đưa Kim Bảo và Thiên Vĩ cho tôi, có gì cùng sống cùng chết là được chứ gì."
"Không thể!" Nghe lời nói tùy ý của cô, Tần Thụy lập tức phản đối, "Cô không được chết."
Sự phản ứng thái quá của Tần Thụy khiến cho Vân Yến có chút hứng thú, cô hỏi: "Mạng của tôi do tôi nắm giữ, vì sao tôi không thể chết?"
Tần Thụy ngay lập tức lắc đầu tỏ ý bản thân không muốn giải thích, sau đó hắn như bị cuốn sâu vào tâm trạng mà chậm rãi khuyên nhủ cô.
"Hiện tại không phải thời điểm để cô có thể hiểu biết tất cả mọi chuyện, việc của cô bây giờ là trốn, trốn lâu nhất có thể.


Cho đến khi nào toàn bộ lực lượng thật sự của cô quay về.".

Truyện Hài Hước
"Không, tôi không thích chơi trốn tìm." Vân Yến vân vê mái tóc đen của mình, nhàn nhạt đáp lại.
"Tin tôi một lần được không?" Tần Thụy nghiêm trọng nhìn Vân Yến, đôi mắt hắn chính trực mà ngay thẳng, như chứa toàn bộ sự chân thành trong đó.
"Tất nhiên là không." Vân Yến sảng khoái đáp lại, "Ngay cả việc tôi vượt lớp bảo mật đến đây cậu còn không biết thì làm sao tôi có thể tin cậu được?"
Việc Vân Yến nói không hề vô lý, tòa thành chính của chủ thần có độ bảo mật rất nghiêm ngặt, không phải ai muốn vào cũng được, mà có vào được cũng sẽ bị tường bảo mật đẩy thẳng ra ngoài hoặc bị người làm ở tòa thành bắt giữ lại.
Tuy không biết đại hệ thống làm cách nào để dịch chuyển cô thẳng vào phòng khách của Tần Thụy, nhưng việc hắn không biết cô xông vào thì hắn đã thể hiện rõ sự vô dụng của mình đấy.
Lại nói, tuy Tần Thụy nghèo thật nhưng không đến nỗi hắn không có lớp bảo mật nào.
Dù gì hắn cũng là chủ thần mà.
Chắc chắn là vậy...!nhỉ?
"Đừng xem thường tôi như vậy chứ, tôi biết cô được cái hệ thống hoang dại kia đưa vào mà." Tần Thụy nhún vai một cái, lại ngả ngớn nói thêm, "Với cả, thật ra do tôi hết tiền cho nên bỏ luôn lớp bảo mật rồi, dù sao cũng không ai vào phá đâu, tòa thành của tôi tồi tàn như vậy mà."
Vân Yến: ಠ_ಠ???
Bà mẹ nó, chủ thần nào lại nghèo đến mức này?
Đến cả tường bảo mật cũng không mua được, vậy người làm trong thành nghỉ việc hết rồi à?
Cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Vân Yến luôn ném vào người mình, Tần Thụy cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Hắn ôm ngực, chớp chớp mắt bày ra dáng vẻ vô tội trước mặt cô, "Tôi ngoại trừ cái danh hiệu Thập chủ thần này thì cũng không còn gì ngoài mỹ mạo nữa chị gái à.

Người làm cũng đã sớm bị mấy người kia cướp hết rồi."

Nói xong, Tần Thụy còn đáng thương nhìn xuống cái bàn vừa bị cô đấm gãy.
Cái bàn đẹp nhất cũng bị cô làm gãy luôn rồi.
Ôi, người đẹp như hắn sao lại khổ thế này...
Vân Yến biết mấy người kia trong lời của Tần Thụy là ai---- đó chính là đám chủ thần.
Bởi vì biết Tần Thụy qua lại với cô, cho nên bọn họ mới chèn ép hắn đến vậy.
Ai bảo hắn lo chuyện bao đồng, bây giờ lại than thở.
Vân Yến tựa người vào ghế sofa, khép mắt dưỡng thần, tùy ý để cho Tần Thụy than thở khóc lóc.
Tần Thụy vừa lê lết dưới sàn nhà, vừa chỉnh đèn vàng chiếu vào người mình khiến cả người hắn được bao bọc bởi một tầng sáng mỏng nhu hòa.
Khuôn mặt hắn sớm đã lành lặn trở lại nhờ kỹ năng chuyên dụng của mình.
Lúc này, nhìn vào nam nhân ngồi bệt dưới mặt đất, người ta có cảm giác như nhìn một cậu bé lọ lem đáng thương bị mẹ kế đang ngồi kia bắt nạt.
Nam nhân kia có mái tóc màu nâu như gỗ, đôi mắt màu vàng hẹp dài sắc sảo như mắt mèo nhưng khi phối hợp cùng ngũ quan khiến hắn trông có vẻ thư sinh văn nhã, làn da hắn hồng hào lại trắng như sữa bò.
Đôi môi hắn như quả dâu tây đã chín, đỏ mọng và căng bóng, khiến cho người khác có cảm giác muốn cắn một miếng để thử xem mùi vị thế nào.
Ngoài ra, hắn cũng rất gầy, khí chất cũng thuộc loại ôn hòa không có tính công kích cho nên tất cả điều này tạo nên một vẻ đẹp nhu nhược động lòng người ở hắn.
Vân Yến mở mắt, khinh bỉ nhìn xuống.
"Lại dở chứng thần kinh?" Chiến đèn vào người để làm màu à?
Nghe thế, Tần Thụy liền yếu ớt nở nụ cười đáp, "Chỉ còn chiếc đèn này làm bạn cùng tôi mà thôi, tôi phải để nó phát huy hết tác dụng của mình."
Vân Yến: "...".

Bình Luận (0)
Comment