Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 347


Mái tóc đỏ khẽ lay trong gió chiều đầu hạ, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua cửa sổ mỏng dát lên người nữ tử một tầng sáng nhạt.

Họa tiết rồng uốn lượn trên bộ long bào trong phút chốc dường như đã thật sự chuyển động.

Như một con rồng sống thực thụ, nó uốn người bay ra khỏi bộ long bào, giận dữ gầm một tiếng vào khuôn mặt của người phụ nữ trung niên ở đối diện.

"Phùng quốc sư, nếu như ngươi thật sự mong muốn ta quản lý cơ đồ của mẫu hoàng, thì từ bây giờ ngươi đừng chen vào việc của triều đình nữa."
Người phụ nữ mặt không biến sắc hỏi: "Bệ hạ, ngài có biết bản thân mình đang nói gì hay không?"
Đôi mắt hổ phách của nữ tử hiện lên một tia ám toán, cô ta khẽ cười, "Ta biết chứ, nếu ta mất đi sự trợ giúp của ngươi, ta sẽ trở thành một kẻ không có thực quyền trong triều đình."
"Thế nhưng..."
"Ta lại thích đi chinh phục hơn là bị chinh phục, ngươi hiểu chứ Phùng quốc sư?"
Phùng Trinh Du nâng mi mắt lên nhìn Hoàng Châu Sa, môi vẽ nên một nụ cười không rõ ý tứ.

Bà ta kính cẩn cúi đầu hành lễ: "Hạ thần vẫn luôn ở phóa sau phục vụ và là thủ hạ đắc lực giúp đỡ bệ hạ trong mọi trường hợp."
"Ta cũng mong Phùng quốc sư sẽ như vậy."
Hoàng Châu Sa đi xuống đỡ Phùng Trinh Du dậy, "Hành lễ nhiêu đó đã đủ, ngài không cần phải làm mấy thứ hình thức như thế lâu."
Phùng Trinh Du vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ như trời trồng, mặc sự lay chuyển của Hoàng Châu Sa.

"Đây là sự tôn trọng của hạ thần dành cho bệ hạ ạ." Phùng Trinh Du nhuần nhuyễn đáp lời, không có nịnh nọt cũng không có gượng ép, bà ta trả lời một cách hoàn toàn tự nhiên.

Liệu lời Phùng Trinh Du nói có mấy phần là thật lòng đây?
Hay toàn bộ đều là dối trá, lẽ nào Phùng Trinh Du cũng đang ấp ủ âm mưu điều khiển cô ta như bà ta đã từng làm với Hoàng Mục Thánh?
Hoàng cung lắm giông tố và nguy hiểm, đến bây giờ một tướng quân vốn tự do tự tại ở chiến trường như Hoàng Châu Sa mới hiểu rõ lời nói mà phụ thân vẫn hay nhắc nhở cô ta từ nhỏ.

Chốn hoàng cung này, con không thể tin tưởng vào ai cả, kể cả ta, con cũng đừng tin quá.

Châu Sa, hãy sống cuộc đời mà con muốn, nếu như hoàng thái nữ nhắm vào con thì hãy nhận toàn bộ lỗi lầm về phía mình và chịu tội, trước khi nàng ta nổi điên.
Phần đầu của câu nói, Hoàng Châu Sa đã nắm rõ.


Còn phần sau, tiếc là cô ta đã không nghe lời phụ thân lúc đó cho nên sự kiện ám toán Nữ Đế này mới diễn ra.

Hoàng Mục Thánh giết phụ thân của Hoàng Châu Sa chỉ vì thù riêng.

Mối hận này, một mình Hoàng Châu Sa không thể gánh nổi, nhờ có người phụ nữ trung niên trước mặt này, cô ta mới có thể trả đủ.

Hoàng Châu Sa chỉ im lặng vài giây rồi nói tiếp, "Dạo này Ái Quân thế nào rồi? Chàng ấy vẫn ổn chứ?"
Phùng Trinh Du rũ mắt đáp: "Sức khỏe của phượng hậu bây giờ đã ổn định dần, có thể sẽ trở về hoàng cung kịp lúc tổ chức quốc tang ạ."
Nội dung câu trả lời của Phùng Trinh Du vốn rất bình thường, cho đến khi Hoàng Châu Sa chú ý đến hai từ phượng hậu.
Thế nghĩa là gì?
Chính là Phùng Trinh Du muốn ép buộc Hoàng Châu Sa phải cưới Phùng Ái Quân làm chính phu, làm người đàn ông cao quý nhất của Quân Thánh quốc.

Một phượng hậu được cả hai thế hệ Nữ Đế đều lấy làm chồng, chẳng những sẽ được in dấu ấn sâu đậm trong lịch sử, mà cả gia tộc của người đó sẽ được các nhà sử học xem trọng.

Giả định như hai đời Nữ Đế đều cưới Phùng Ái Quân không phải là vì tình yêu, mà là vì quyền lực của Phùng gia tộc quá lớn thì sao?
Tất nhiên, Phùng gia sẽ được ca ngợi.

Tuy tâm tư hiểm độc, nhưng vẫn biết tiến biết lùi, biết vì lợi ích của Nữ Đế và của gia tộc mà chọn cách tối ưu nhất, chẳng phải Phùng gia là một gia tộc rất thông minh sao.

Tuy chưa từng giải quyết những vấn đề liên quan đến chính trị hay triều đình nhiều nhưng Hoàng Châu Sa đại khái cũng hiểu được lý do Phùng Trinh Du làm vậy.

Bà ta muốn tên mình lưu danh sử sách, không phải với tư cách là một cận thần hay quân phản tặc, mà là một vị quan thần quan trọng trong thời nhà Hoàng của Quân Thánh quốc.

Chút suy nghĩ của Hoàng Châu Sa chắc chắn không thể đúng hoàn toàn, có đúng cũng chỉ phần nào mà thôi.

Phùng Trinh Du mà muốn lưu danh sử sách với tiếng thơm thì ngay từ đầu bà ta đã trực tiếp điều khiển Hoàng Mục Thánh làm con rối sống, để mình nắm thực quyền đưa mình lên đỉnh vinh quang trong sách sử.

Nghĩ theo lối này thì bà ta cần gì phải đá Hoàng Mục Thánh xuống rồi đưa Hoàng Châu Sa lên chi cho mệt người?
Thấy Hoàng Châu Sa ngẩn người không đáp một hồi lâu, Phùng Trinh Du hơi ngẩng đầu nhìn lên.


Mắt đối mắt, Hoàng Châu Sa dường như bị màu đen trong đôi mắt sâu thăm của Phùng Trinh Du vây hãm, cô ta khẽ giật mình một cái, lại cố ý tránh đi ánh mắt của bà ta.

Kẻ họ Cô năm ấy cũng vậy, cứ nhìn đến đôi mắt này của bà ta liền cảm thấy giật mình và rợn người.

Buồn cười thay, bây giờ ngay cả người mà bà ta quý trọng nhất cũng cảm thấy như vậy.

Phùng Trinh Du hít một hơi thật sâu rồi nhàn nhạt hỏi: "Bệ hạ có việc gì sao ạ?"
"Không có gì...!chỉ là, ta định đưa cả Thanh Tuệ Hi lên làm Hoàng quý phi, Phùng quốc sư cảm thấy thế nào?"
Dù Hoàng Châu Sa không quên lời hứa của mình với Thanh Tuệ Hi, nhưng trong hoàn cảnh này cô ta không thể trực tiếp nói ra việc mình muốn đưa Thanh Tuệ Hi lên làm phượng hậu cho Phùng Trinh Du biết được.

Đấy là một hành động vô cùng nguy hiểm.

Nếu cô ta nói ra thì khả năng cao nó sẽ tác động đến lòng tin của Phùng Trinh Du đối với mình.

Phùng Trinh Du đưa Phùng Ái Quân lên làm hậu, chẳng qua là để củng cố quyền lực trong triều, đồng thời để thể loại sự ủng hộ của mình đối với Hoàng Châu Sa.

Một cái đùi vàng lớn như vậy mà lại bỏ đi thì Hoàng Châu Sa sẽ là kẻ ngu trong mắt đám quan thần.

Tất nhiên Hoàng Châu Sa vẫn còn có đầu óc, cô ta không thể cứ làm theo mọi việc mà Phùng Trinh Du muốn, cũng không thể cứ giấu mình trong góc tối hoài.

Đến lúc thích hợp, khi mà quyền lực đã đủ, cô ta nhất định sẽ đưa Thanh Tuệ Hi lên làm phượng hậu thôi.

Chàng ấy hiểu chuyện như vậy, chắc chắn là sẽ thấu hiểu cho cô ta.

"Bệ hạ vui là tốt rồi."
Trông thì cả hai hòa hợp thế đấy, nhưng Phùng Trinh Du đã nhìn ra rõ một điều, dường như Hoàng Châu Sa đang bằng mặt nhưng không bằng lòng với bà ta.


Lý do có thể là do tên nam tử tóc trắng kia...!
Thanh Tuệ Hi!
Kế hoạch để đối phó với Hoàng Mục Thánh lúc trước của bà ta là do Thanh Tuệ Hi góp phần vào việc phá hỏng.

Bây giờ cũng vậy, tân Nữ Đế do một tay bà ta nâng lên cũng bị hắn ta cưỡm mất hồn phách đi.

Việc này không thể chấp nhận được!
"Bệ hạ, ngài nên có một đường ranh giới phân rõ giới hạn giữa việc tư và việc công." Phùng Trinh Du đứng dậy, cúi đầu một cái, "Ngai vàng này, bệ hạ có ngồi vững hay không là do ngài quyết định tất cả."
Nghe vậy, Hoàng Châu Sa liền siết chặt nắm tay lại.

Phùng Trinh Du ấy vậy mà đang hăm dọa mình, bà ta đang sợ điều gì mà lại đột nhiên hăm dọa cô ta như vậy?
Lẽ nào là vì Thanh Tuệ Hi?
Một cái liếc nhìn sắc bén của Phùng Trinh Du lướt qua bàn tay đang siết chặt của Hoàng Châu Sa, bà ta khẽ cười lạnh một tiếng.

Anh hùng quả nhiên khó qua ải mĩ nhân.

"Hạ thần xin cáo lui trước, chúc bệ hạ có một buổi tối tốt lành bên cạnh Thanh phi."
Phùng Trinh Du để lại một câu nói bình thường rồi rời đi trong cái nhìn ngỡ ngàng của Hoàng Châu Sa.

"Bà ta thật sự muốn xử lý Tuệ Hi rồi..." Hoàng Châu Sa cắn môi, sau đó mở cửa chạy đi đến cung của Thanh Tuệ Hi.

Đám cung nhân chỉ vừa cúi chào tạm biệt Phùng Trinh Du xong, đã phải hấp tấp chạy đi theo tân Nữ Đế để đảm bảo an toàn.

Dù đã đổi Nữ Đế nhưng số phận cung nhân của bọn họ vẫn mãi chông chênh như vậy đấy.

Nhất là khi hoàng cung vẫn chưa chọn ra trưởng cung mới, đám cunh nhân lại chơi trò chia bè chia phái, ai theo phe mạnh thì sống an nhàn, phe yếu thì chịu thiệt, thế thôi.

Trong hoàng cung lúc này còn giống địa ngục hơn trước nữa.

___
Thanh Tuệ Hi chỉ vừa cùng các cung nhân tản bộ về cung đã bị một vòng tay to lớn rắn chắc ôm cả người.

"Ưm...!Bệ hạ?"
Thanh Tuệ Hi hơi ngẩng đầu, con ngươi thuần tịnh không chút bụi bẩn hiện lên một tia khó hiểu.


Chạm phải ánh mắt âm trầm của Hoàng Châu Sa, Thanh Tuệ Hi cũng không lên tiếng nữa.

Chắc là khi lên triều Hoàng Châu Sa đã bị Phùng Trinh Du làm khó, cho nên mới đến cung của hắn tìm lại sự an yên.

"Chúng ta vào cung nhé?" Hắn nhẹ nhàng đề nghị.

Hoàng Châu Sa gật nhẹ đầu rồi một giây liền nâng cả người Thanh Tuệ Hi lên, bế hắn vào trong cung.

Trải qua một buổi tối mặn nồng trong cung, cuối cùng Thanh Tuệ Hi cũng có cơ hội để nói chuyện cùng Hoàng Châu Sa.

"Bệ hạ, hôm nay nàng..."
"Phùng Trinh Du muốn xử lý chàng." Hoàng Châu Sa rũ mi, "Bây giờ ta lại không có thực quyền, không thể luôn luôn bảo vệ chàng trong khoảng thời gian này."
Phùng Trinh Du muốn xử lý hắn ta từ lúc Hoàng Mục Thánh còn sống cơ mà!
Thanh Tuệ Hi cười nhạt nhẽo, thế cho nên Hoàng Mục Thánh nàng ấy mới luôn ở cạnh hắn phòng việc Phùng Trinh Du ra tay.

Cùng là Nữ Đế do Phùng Trinh Du điều khiển, cùng là nữ tử lãnh đạo đất nước và thiếu đi thực quyền nhưng cách cả hai xử lí mọi chuyện thật sự khác nhau.

"Nhưng mà Tuệ Hi, chàng đừng lo lắng.

Ta sẽ bảo vệ chàng khỏi cửa ải lần này..." Hoàng Châu Sa thấy Thanh Tuệ Hi không đáp, vội lên tiếng an ủi.

Thanh Tuệ Hi gục đầu vào hõm vai của Hoàng Châu Sa, vài giây sau, cô ta liền cảm thấy vai mình hơi ươn ướt.

Chàng ấy khóc sao?
"Tuệ Hi...!đừng khóc, ta rất đau lòng." Hoàng Châu Sa cuống quít ôm hắn vào lòng, dùng những lời lẽ ngọt ngào để an ủi.

Nhìn thấy hành động này, trong lòng Thanh Tuệ Hi lại có một trận lạnh lẽo.

Hắn khóc, chẳng qua là vì nhớ cố nhân.

Hoàng Châu Sa lại tự mình đa tình rồi..

Bình Luận (0)
Comment