Xuyên Nhanh Ký Chủ Mời Diễn Xuất

Chương 69


Ngồi một hồi tự nhiên có người đến tiếp chuyện với cô.
Người này là nam, lại trẻ nhìn như là phú nhị đại của gia đình nào đó.
Nam nhân cao ráo, coi như là đẹp trai ưa nhìn, tóc được vuốt gọn ra sau trong rất bảnh bao.
Hắn ta nhìn Lạc Tuyết rồi nở một nụ cười lịch sự.
"Chào em, mình làm quen được không?"
"Nếu tôi nói không thì anh sẽ đi à?"
Cô không thích ánh mắt của người này khi nhìn mình, không phải giống ánh mắt của những kẻ biến thái, mà càng giống như cách hổ nhìn con mồi của mình hơn.
Thấy cô gái trả lời thẳng thắng như vậy hắn ta cười haha.
"Em cũng thật thẳng thắng, hình như em là học sinh cấp 3 phải không? Học lớp mấy rồi, anh cũng đang học cấp ba"
Lạc Tuyết liếc nhìn anh ta một cái.
"Mới gặp lần đầu chúng ta cũng không thân thiết đến mức phải nói chuyện thân mật như vậy.

Nếu như có làm anh khó chịu thì cho tôi xin lỗi, tôi không thích tiếp xúc với người lạ"
Sau đó đứng dậy bỏ đi sang một bên.
Người kia cũng không có biểu tình gì ngồi đó, lắc nhẹ xoay ly nước ở trong tay rồi không tập trung nữa.

Một tiếng sau, Lạc Tuyết vẫn chưa thấy Trịnh Lục Vũ quay lại nên đi tìm.
Cô không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào, tùy thời liền có người đến muốn kéo lên quan hệ với cô chỉ để hỏi thông tin về người đàn ông đó, cô cảm thấy rất phiền và muốn về bây giờ!
Tìm mãi mới thấy người, thì ra là ở đây âu yếm với gái cơ!
Trịnh Lục Vũ lúc này đang bị một cô gái vây quanh một tiếng "ca ca" hai tiếng "anh Lục Vũ" liên tục bám riếc.
Cô gái đang cố để lại gần anh hơn, miệng thì cười xinh đẹp, mắt long lanh, ánh nhìn hiện rõ sự yêu mến và muốn có được.

Thiếu nữ mặc chiếc váy trắng xinh đẹp, đi giày cao gót ở mũi giày có đính pha lê hình trái tim, tóc xoăn dài tuyệt đẹp.
Trịnh Lục Vũ liên tục muốn né tránh cô gái.
"Tiểu thư Nhu Nhi xin hãy giữ khoảng cách một chút, chúng ta không thân thiết đến mức có thể nắm tay như vậy"
Một tiếng xưng hô "tiểu thư" hết sức lịch sự, nhưng lại kéo khoảng cách quan hệ hai người ra xa.
Thiếu nữ nhíu mày bĩu môi.
"Lục Vũ ca ca, chúng ta cũng quen biết lâu như vậy, vậy mà đến cái tay cũng nắm một chút mà không được nữa sao?"
"Lục Vũ ca ca, mấy năm anh đi du học em rất nhớ anh, anh về nước cũng không báo em biết, anh còn đưa hồ sơ vào trường làm giáo viên! Hại em tìm anh mãi mà không thấy, người ta rất thương tâm đó!"
Thiếu nữ bộ dạng ủy khuất đáng thương, nũng nịu với hắn, đàn ông nhìn vào chỉ muốn ôm trong lòng yêu thương.
Lạc Tuyết nhìn bộ dạng õng ẹo này của nữ nhân kia, yên lặng sờ lên hai cánh tay đã nổi đầy da gà da vịt của mình.
Không ngờ gu của thầy giáo là như vậy a!
Cô đi tới nhắc khéo anh.
"Thầy ơi, bây giờ có thể đưa em về được chưa?"
Lúc này Trịnh Lục Vũ như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền thuận theo đáp.
"Ừ, cũng trễ rồi em nên về thôi"
Thiếu nữ nhìn người không biết từ đâu đến cắt ngang chuyện tốt của mình, rất bất mãn lên tiếng.
"Cô là ai vậy, bất lịch sự quá, không biết tôi và anh ấy đang nói chuyện à?"
Nói xong liền quan sát Lạc Tuyết, đây chính là cách nhìn đánh giá của một kẻ trên cao nhìn xuống như một món hàng hóa.
Xong cô ta lại khinh bỉ.
"Sao lại có học sinh vào được nơi như thế này, ít ra thì cũng phải thay lễ phục chứ! Bây giờ học sinh trường này đều không có dạy dỗ lễ nghi cơ bản này luôn sao? Thật là trình độ xuống cấp mà!"
Trịnh Lục Vũ cũng không chịu được những câu nói khó nghe như vậy.
"Tiểu thư Nhu Nhi xin hãy cẩn thận lời nói, đây là học trò của tôi!"
Dường như cô ta nhận ra mình hơi thái quá.

"Xin lỗi! Em làm anh bực hả? Em có hơi kích động một chút..."
"Cũng không còn sớm nữa, chào cô tôi về trước"
Anh ta nhìn đồng hồ rồi rời đi luôn.
Lạc Tuyết cũng theo phía sau lưng anh.
Cô gái kia chỉ có thể cắn răng nhìn hai người rời đi mà dậm chân.
"Hứ! Nam nhân đáng ghét, nam nhân bây giờ đều là đồ tồi cả! Mình một lòng nghĩ về hắn, hắn lại không thèm để tâm, còn đem theo một con nhóc nữa!"
Lúc lên xe Trịnh Lục Vũ thuận miệng hỏi một câu.
"Ăn chưa?"
"Chưa"
Nghe thấy cô đáp lại hắn có hơi ngạc nhiên, bình thường nếu hỏi thì sẽ có hai trường hợp.

Một là cô trả lời quẹo sang một hướng khác để khiến hắn bực mình câm nín, hai là cô im lặng không trả lời làm như chưa nghe thấy.
Hoàn toàn giống như không coi hắn là thầy của mình.
"Tôi nhớ là có bảo em nếu đói thì cứ lại bàn lấy đồ ăn trước đi rồi mà?"
"Nơi phức tạp không muốn ăn"
Lạc Tuyết chóng tay nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hắn nghe vậy suy nghĩ lại cũng đúng, giới thượng lưu nhiều người nhiều mặt, rất phức tạp, nếu quá vô tư sẽ bị người tính kế.
"Vậy tôi đưa em đi ăn rồi về, muốn ăn gì?"
"...!cứ quẹo vào chỗ đó đi"
Nhìn hướng cô chỉ, thì ra là tiệm gà KFC.

"Không được, buổi tối không nên ăn nhiều dầu mỡ"
"Không phải bảo đưa em đi ăn à? Hỏi muốn ăn gì rồi lại không cho ăn, thầy có bị gì không?"
"..."
Đúng là một cô gái khiến người khác ghét đến tận xương tủy mà!
Cuối cùng vẫn theo cô vào.
"Cho một phần gà ăn tại chỗ"
Khi gà được bưng ra, Trịnh Lục Vũ ngồi đối diện nhìn cách nữ sinh ăn gà.
Lạc Tuyết khi ăn gà rán hay có thói quen tháo lớp bột giòn ở ngoài ăn trước, sau đó mới ăn tiếp phần thịt.
Cách ăn này cũng làm Trịnh Lục Vũ nhớ tới một số quá khứ, có thể cho là vui vẻ.

Lúc trước hắn cũng có một người bạn, nhưng mà nhiều năm không gặp, tình cảm bạn bè cũng phai nhạt dần.
Nhớ hồi nhỏ, người kia làm hắn gãy mất một cái răng cửa, còn làm hắn chảy cả máu mũi nữa cơ.

Nói về độ chửi tục của người bạn kia thì cũng không thua gì người lớn..

Bình Luận (0)
Comment