Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Kết quả là bị Tần Việt nắm chặt lại.
Sức lực lớn suýt chút nữa kéo Hạng Tinh ngã quỵ xuống.
Mà ngay lúc này cái tay này lại lạnh lẽo, còn vẫn luôn hơi run rẩy.
Làm cô gái không khỏi tò mò trong lòng, không biết lúc này anh...cuối cùng đang gặp phải ác mộng gì.
Mới có thể đau khổ như vậy.
Hạng Tinh lại lặng lẽ thở dài.
Cô nghĩ vậy, dứt khoát nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, một cái tay nhỏ khác nhẹ nhàng phủ lên, cố gắng cẩn thận nắm chặt toàn bộ ngón tay khớp xương rõ ràng của nam nhân.
Truyền từng hơi ấm trong lòng bàn tay cho anh, thử giữ ấm cho anh.
Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, dần dần tay của Tần Việt cũng không lạnh như vậy, cũng không còn run rẩy.
Mày cau chặt dần dần giãn ra, tần suất hô hấp cũng dần dần bình thường.
Cô gái nghiêng đầu, cẩn thận nhìn anh.
Nhìn qua thì hình như cơn ác mộng cũng đã kết thúc.
Haizz, dáng vẻ vẫn luôn liên tục gặp ác mộng này, thì sao có thể ngủ ngon được chứ?
Nghĩ đến đó, Hạng Tinh dừng một chút, cố gắng động não.
Đột nhiên, một ý tưởng xuất hiện.
Cứ làm như vậy đi.
Cô cong môi cười nhẹ, gật đầu nhỏ một cách chắc nịch, chợt rón ra rón rén bước đến vị trí đầu giường, ngồi xuống.
Một tay nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy tay anh, một tay nhỏ khác lại cẩn thận nâng đầu Tần Việt lên, gối lên trên đùi.
Sau đó giống như chăm sóc bé con, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối của nam nhân.
Mặt khác, ở trong đầu kêu gọi Áp Áp: [ Áp, phát cho ta một truyện cổ tích. ]
[...Cô muốn truyện cổ tích làm gì? ]
Vẻ mặt Áp Áp tràn đầy không thể tin được, miệng vịt há to.
Nhưng mà cũng không từ chối cô, trực tiếp phát cho cô câu chuyện vịt con xấu xí nó say mê.
Hạng Tinh nghiêm túc nghe xong chuyện xưa, chợt nhẹ nhàng tháo tai nghe của Tần Việt xuống.
Hơi cúi đầu xuống, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng và nhẹ nhàng nhất bắt đầu kể chuyện cho anh nghe.
“Ngày xửa ngày xưa ở một đất nước xa xôi có một đàn vịt. Vịt mẹ sinh rất nhiều trứng...”
Trong lúc kể chuyện, cô phát hiện cách này quả nhiên rất hiệu quả.
Lúc này, gương mặt Tần Việt đã hoàn toàn thả lỏng, trạng thái vô cùng thoải mái.
Cả người cũng dần dần quay người lại, đầu thỉnh thoảng dụi nhẹ.
Nghe tiếng hô hấp, có vẻ anh rốt cuộc tiến vào giai đoạn giấc ngủ tương đối sâu.
Lúc này Hạng Tinh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt.
...
Năm tiếng sau.
Tần Việt cau mày, mở đôi mắt mơ màng.
Anh ngẩn người nhìn chằm chằm đèn chùm phía trên giường một lát, chợt nhẹ nhàng nâng tay, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn thời gian.
Không kiềm chế được ngạc nhiên mà mở to mắt.
Anh ngủ năm tiếng.
Hình như là trong nửa năm qua, lần đầu tiên anh ngủ thời gian dài như vậy.
A.
Cô thật sự là liều thuốc đặc biệt của anh.
Nghĩ vậy, nam nhân chậm rãi ngồi dậy, hơi dựa vào đầu giường.
Nhìn tai nghe đặt ở một bên gối đầu, trong lòng chợt dừng một chút.
Không biết vì sao, bằng cách nào đó anh cảm thấy giấc ngủ vừa rồi hình như không chỉ có âm thanh nhỏ trong trẻo.
Dường như còn có tiếng thì thầm vô cùng non nớt, dịu dàng và ngọt ngào, vẫn luôn vương vấn bên tai, miêu tả một hình ảnh tốt đẹp, lại mơ hồ.
Hơn nữa, lúc này hình như hơi thở còn tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.
Nhưng mà trong phòng đã không có người khác ngoại trừ anh.
Nghĩ đến đó, Tần Việt càng cau chặt mày.
Dứt khoát cầm điện thoại, bấm một dãy số.
Rất nhanh, bí thư Ngô đẩy cửa bước vào.
“Thiếu gia, ngài đã tỉnh.”
Vẻ mặt cậu vui vẻ, hơi cúi người về phía Tần Việt, nhẹ giọng nói, “Ngài ngủ năm tiếng, thật sự quá tốt!”
Tiểu Tinh Nhi ngọt ngào nhỏ nhẹ: Em kể cho anh nghe câu chuyện vịt con nha ~
Tần Việt: (...Sao lại có cảm giác đã từng nghe những lời này trong nhỉ.)
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )