Edit: Tiểu Manh
“À...Không cần không cần!”
Số 6 nhanh chóng xua tay, sau đó nở nụ cười cung kính, hơi gật đầu với Hạng Tinh, “Chuyện là thiếu gia dặn dò tối nay chuyển nhà giúp ngài, ngài ấy không hy vọng ngài lại ở chỗ phức tạp này.”
“Vậy à...”
Hạng Tinh nghiêng đầu.
Ừm, cũng được.
Dù sao cô cũng có chút một chút chờ mong, căn hộ 2 tầng cao cấp trong truyền thuyết cái gì cũng có trông như thế nào...
Nghĩ vậy, cô gái cong môi cười nhẹ, gật đầu, “Vậy được, tôi trở về thu dọn đồ đạc.”
Nói xong đã nhấc chân muốn tiếp tục bước đi.
Kết quả bị số 6 ngăn lại lần nữa.
“À, chuyện này ngài không cần lo lắng!”
Chỉ thấy số 6 cong môi cười có chút miễn cưỡng.
Cậu có chút cứng đờ mà chỉ về phía chiếc Porsche quen thuộc cách đó không xa, tiếp tục nói, “Chuyện là...chúng ta có thể giúp ngài chuyển nhà, ngài chỉ cần lên trên xe chờ là được!”
“...Ồ?”
Nhìn bộ dáng cậu hoàn toàn không giấu được cảm xúc, trong lòng Hạng Tinh đột nhiên nghi ngờ một chút.
Thật kỳ là à nha.
Cô luôn cảm thấy số 6 giống như đang ngăn cản cô, không muốn cô bước vào nhìn thấy gì đó.
Nghĩ vậy, mắt hạnh của cô gái hơi dao động, giả vờ xụ mặt tức giận.
Nhẹ nhàng cau mày nhỏ tinh xảo, đôi mắt ướt mềm hơi híp lại, nhìn chằm chằm số 6.
Nghiêm túc nhưng lại không mất vẻ mềm mại nhẹ nhàng, cô hỏi, “Có phải bên trong xảy ra chuyện gì đúng không?”
“...À, chuyện là...”
Số 6 bị cô nhìn chằm chằm mà hoảng loạn, ánh mắt chột dạ nhìn sang nơi khác, lúng ta lúng túng nói, “Không, không có gì đâu Hạng tiểu thư...”
“Hửm ——?”
Khuôn mặt nhỏ xinh của Hạng Tinh càng nhăn lại, quay người nhìn thẳng vào mắt số 6, tiếp tục ép buộc cậu đối mặt với cô, “Thật à?”
“...”
Hiển nhiên tố chất tâm lý của số 6 chẳng ra gì, không bao lâu đã khóc không ra nước mắt mà nhấc tay đầu hàng.
“Hạng tiểu thư, là thiếu gia không cho tôi nói...Không phải tôi muốn giấu ngài!”
Vẻ mặt cậu thảm thương, xoay người hướng kia chiếc Porsche.
Đồng thời vẫy tay với Hạng Tinh, “Ngài đi theo tôi lại đây nhìn thì sẽ biết.”
...
Hạng Tinh ôm một bụng dấu chấm hỏi, ngồi vào trong xe với số 6.
Chỉ thấy cậu lấy một cái laptop từ ghế phụ, đặt giữa hai cái ghế.
Lập tức chỉ vào màn hình, “Hạng tiểu thư ngài xem này, có một đám người lén lút đang nhìn chằm chằm nhà của ngài.”
“Hả?”
Hạng Tinh hơi kinh ngạc, nhìn theo hướng cậu chỉ.
Sau khi thấy rõ một đám người trong màn hình giám sát, trong lòng lại hơi hoảng sợ.
Những người này cô đã nhìn thấy ở trong cốt truyện kiếp trước, là cấp dưới của hai mẹ con Viên Tuyết và Kỳ Nam Thành.
Là bọn họ đã bắt nguyên chủ vào bệnh viện tâm thần!
Chỉ là...
Sao những người này lại xuất hiện ở gần nhà cô ngay lúc này vậy?
Những người này muốn đến bắt cô à?
Nghĩ vậy, Hạng Tinh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng cô vẫn ép buộc mình bình tĩnh lại, dừng một chút, giả vờ bối rối, hỏi số 6, “Những người này là ai vậy? Vì sao lại vây quanh nhà tôi thế?”
“Những người này...”
Số 6 tiếp tục do dự.
Chuyện những người này là cấp dưới của Kỳ gia, nếu cậu nói ra, chỉ sợ sẽ bị thiếu gia giết chết mất...
Suy nghĩ một chút, số 6 đành phải thuận miệng nói dối, “Những người này...đúng, những người này đến trộm Tiểu Bạch nhà ngài!”
Nói xong, cậu chợt nghiêm túc vỗ ngực một cái, ánh mắt bình tĩnh, nói, “Nhưng mà ngài yên tâm, chúng tôi đã cử người phụ trách có chuyên môn qua, rất nhanh có thể âm thầm chuyển Tiểu Bạch, còn có hành lý của ngài ra!”
——
☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人)☆ ~(▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )