Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 62

Xử lý nữ yêu đã xong, nhiệm vụ chính hoàn thành. Không có nữ yêu thì nhiệm vụ phụ bảo vệ mục tiêu cũng xem như hoàn thành. Dù sao bây giờ cũng không có thứ gì có thể làm hại hắn.

Chị gái có thể lập tức rời đi. Nhưng nhìn điểm công tích lũy từ việc giúp Ninh Thư quá ít ỏi.

Đi đánh cướp mà lấy được có vài đồng lẻ, không đáng!

[Chị định làm gì?!! ] Hệ thống thực sự sợ chị gái nghĩ không thông, sẽ làm gì cái gì đó.

Cơ mà nó nghĩ nhiều.

Nhân gia cái gì cũng chưa động, hoàn toàn chỉ nghĩ xem làm sao bới móc càng nhiều điểm công đức càng tốt.

Lâm Tiếu đứng trước căn chòi nhỏ dựng tạm của Ninh Thư. Ninh Thư thì bận rộn viết lách này nọ, hoàn toàn không chú ý được người tới.

Lâm Tiếu bắt đầu cân nhắc. Mục tiêu bảo vệ sẽ không chỉ đơn giản là bảo vệ tính mạng đi. Muốn rút càng nhiều điểm công đức thì càng phải giúp hắn, có tác dụng với hắn nhiều hơn nữa.

Đây là Lâm Tiếu ngộ ra từ vị diện làm ma ma trước đó .

Hệ thống chỉ phát thưởng nhiệm vụ chính, nhiệm vụ phụ không có, muốn điểm thì phải nghĩ cách mà lấy.

Người thời xưa không giống hiện đại thông tin thông thoáng, phát triển, lưu hành khắp nơi, muốn ý tưởng thì phải đi và tìm, trải nghiệm nó thì mới giúp cho việc viết lách. Như vậy thì lúc Lâm Tiếu không ở, hắn cũng có thể xông pha trộn lẫn khắp nơi, nguy hiểm trùng trùng.

Lên rừng, xuống biển, ra vào nghĩa địa, đi qua trại tặc phỉ...

Với cái thân hình mong manh kia của hắn, Lâm Tiếu càng nghĩ càng thấy hoảng. Đột nhiên hạ quyết tâm. Được, làm thôi!

Ninh Thư bận viết lách thấy có đôi giầy tiến lại. Nhìn lên thấy người quen, thực ra cũng không quen lắm.

"ngươi muốn làm gì? "

"giúp ngươi! "

"..." Ninh Thư .

Đại tỷ ngươi muốn làm gì?!
Ninh Thư đang thấy hoang mang style.

So sánh với, Lâm Tiếu hoàn toàn bình tĩnh, bảo hệ thống giúp mình sắp xếp một chút kí ức trong đầu, sau đó in ra giấy .

Hệ thống giúp cái vội. Sau đó ngồi chờ một màn hai người hòa hợp bên nhau tú ân ái dài trường kỳ. Cơ mà hành động tiếp theo của chị gái khiến nó tỉnh mộng .

"ngươi làm gì? "

"giúp ngươi cái vội, ngươi sẽ cảm ơn ta chứ? "

Ninh Thư đang định từ chối, có điều khi mắt liếc qua ngôn từ trên giấy ,trong đầu hắn liền hiện lên một đống ý tưởng.

"cái đó.... ta muốn xem kĩ một chút! " Ninh Thư đem tay muốn với lấy ,nhưng Lâm Tiếu nhanh hơn giật lại.

"cảm ơn! "

"..." Ninh Thư : Lần đầu tiên trong đời học bắn rap .

Ninh Thư sau đó : Ta họng!!! Ặc!

....

Ra tác phẩm thì đương nhiên muốn tìm nhà xuất bản in ấn. Mà thời đại này không có máy in, đương nhiên là sức người hiện hành. Nhưng hắn tác phẩm bị cái nhà in hứng thú, muốn mua lỗ ăn chặn lợi nhuận, Ninh Thư không đồng ý, thế là bọn hắn liền chặn đường làm ăn của hắn, không cùng hắn hợp tác, đã vậy còn muốn lôi kéo nhiều nhà khác đóng băng hoạt động voi hắn.

Ninh Thư cầm trong tay thành phẩm đương nhiên uất ức. Ra được tác phẩm xuất sắc thì sao? Còn chẳng phải đều không được người khác biết đến sao? Như vậy có xuất sắc hơn nữa thì có tác dụng gì?! Đang lúc hắn suy nghĩ xem có nên đồng ý với nhà xuất bản đầu tiên bán rẻ tác phẩm của mình để sống qua ngày không, dù sao còn sống không sợ núi không còn cây?!

Chị gái bên cạnh không nghĩ như vậy. Đột nhiên bừng tỉnh.

Nguyên lai chính mình dịch vụ còn có thể đa cấp như vậy!

[...]

[ Chị lúc này cảm thấy vậy có tác dụng gì? Nhanh an ủi người ta mới là thượng sách! ]

Không phải chỉ là cái nhà sản xuất thôi sao? Người ta không cho, vậy chúng ta tự làm cái là được ! Mà những lúc như này ,quả nhiên nhiều tiền đa tiện !

[...] Hệ thống phun tào : lại chê nó nghèo!!!

Lâm Tiếu không để ý hệ thống, lấy trong không gian ra một đống của cải, chiêu mộ đến một đám người biết chữ. Mục đích rất đơn giản, chỉ cần ngồi sao chép bản gốc của Ninh Thư ra, sao chép càng nhiều càng có lộc ăn. Phải biết rằng thời xưa trọng chữ nghĩa, nhưng người thực sự thi cao đỗ đạt, làm quan và trụ được là rất ít, cho nên rất nhiều trí thức lang thang làm nghề tay trái nay đây mai đó kiếm miếng ăn mà không đủ. Chiêu mộ của Lâm Tiếu, rất nhiều người hưởng ứng tới.

In ra rồi, tiếp theo là tìm thị trường tiêu thụ. Bình thường trước đây nhà sản xuất sẽ in ra xong, sau đó tìm kiếm thị trường tiêu thụ luôn . Lần này tới phiên chị gái ,xem thử chị xử lí ra sao?

Đám nhà xuất bản lẫn hệ thống đều chờ mong (mỉa mai).

Cười người coi chừng bị người ta cười lại !

Chị biết ngươi đang cười đó!
Đợi chị nắm thóp cưng thì chuẩn húp cháo đi là vừa!

Hệ thống giống như nhìn thấy nụ cười lạnh của chị gái mà đánh cái rùng mình.

"..." Đáng sợ! */ẩn thân chi thuật /*

Không phải chỉ là tìm người tiêu thụ thôi sao ? Kia mỗi người vừa in ấn, chạy nhanh ôm lấy một quyển, cho các ngươi tiền, ra quán trà hay gì đều được, nhưng nhất định phải mang ra đọc tại chỗ và cẩn thận nghiên cứu.

Nhiều người như vậy ,lại đọc cùng một cuốn sách, không thể nghi ngờ là kích động lên tâm tư tò mò của người xung quanh. Rốt cuộc là cuốn hút ở chỗ nào?

Thế là một người, hai người, năm người, mười người....cái sạp nhỏ dần dần bị chen lấn mua hết không còn bản nào, còn suýt nữa bị chen đến hỏng sạp.

"các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, thế mà lại chỉ có vài quyển sách? Thực sự không còn quyển nào nữa sao? "

"kia không ngươi tới chủ ấn tìm! "

"chỗ nào? "

Một vài người kích động ,quả nhiên kéo theo đám đông chạy tới chỗ chủ ấn tìm mua. Sợ tới nỗi Ninh Thư cùng đồng bọn in/chép tay không kịp. Có người còn đặt gạch cùng tiền cọc ở đấy, hi vọng hắn sớm đem tác phẩm in ra bán cho mình trước ,sau này ra tác phẩm cũng ưu tiên mình trước.

Chiến lược marketing của chị gái đại thắng!

Hệ thống không thể không hướng chị gái bội phục!

Lợi dụng tâm lí đám đông thôi!

....

Biết được Ninh Thư bán được sách, lại còn rất đắt hàng, mấy cái ông chủ in ấn cũ muốn quay ra trả thù. Dùng tiền mời tới một đám côn đồ đi gây sự, phá hỏng chuyện làm ăn của họ. Phàm là Ninh Thư để sạp là muốn tới tạp hỏng. Mà người dân sợ phiền phức ,sợ đám giang hồ, chắc chắn sẽ tránh xa. Nhưng là đám côn đồ bị thuê còn chưa kịp thể hiện ra chính mình uy phong hùng dũng, liền bị một cái vô danh tiểu tốt người qua đường đánh bay.

"cái quái? "

"có chuyện gì vậy? "

"không biết! Không liên quan tới chúng ta! "

"chạy nhanh đi mua sách ,chậm trễ liền không còn! "

"đúng! Đúng! "

Vốn là một đám côn đồ bị thuê tới tạp tiệm làm ăn của Ninh Thư, nay lại biến thành ẩu đả giữa đường. Giống như chẳng ảnh hưởng gì lắm ,người mua cứ mua, người oánh nhau cứ đánh nhau.

Mấy ông chủ lớn biết chuyện thì tức lắm ! Nhưng còn chưa kịp hành động tiếp theo thì ...

"chuột! Thật nhiều chuột! "

"không hay rồi lão bản, có thật nhiều chuột trong xưởng của chúng ta! "

"chúng nó cắn phá hết đồ đạc rồi! A! Ta cũng... "

....

Trong lúc đó, có một cục tròn tròn cùng một sợi hắc tuyến lăn trên tay Lâm Tiếu làm nũng.

" Pi ~" (chúng /nó thật ngoan ! Nó giúp chị gái rải thật nhiều chuột a! Bao giờ cho nó ăn thịt đám người xấu kia?)

"không thể ăn chết họ! Chỉ được hút ngần này thôi "

Lâm Tiếu giơ ngón tay ước lượng.

"một đốt! Mỗi người chỉ có thể hút một đốt, không hơn! "

"..."

Hai thú hiển nhiên không vui cho lắm, mất công đi như vậy mà chỉ có thể ăn một ít. Cơ mà có vẫn còn hơn không. Trước lấp đầy cái bụng rồi tính.

....

Việc Ninh Thư xuất bản sách cứ như vậy diễn ra thuận lợi không ai cản trở. Trở nên nổi tiếng hoặc trở thành một nhà truyền giáo hay không thì không biết, nhưng chỉ biết hiện tại hắn kiếm được rất nhiều tiền ? Chí ít không cần lo lắng cuộc sống hiện tại .

"ngươi có gì cần lo lắng sao? " Lâm Tiếu hỏi Ninh Thư.

"không có! "
Vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng muốn lo thì lấy cái gì mà lắng. Hắn vốn đã biết cuộc sống sẽ vất vả ,nên cứ thuận đường nước chảy, tới đâu hay tới đấy thôi.

"vậy là được rồi! "

Lâm Tiếu ở lại trần gian vài năm với danh hiệu đạo cô giúp oan linh thực hiện nguyện vọng chưa dứt của mình, rồi cho họ một vé sớm đầu thai. Mỗi lần như vậy lại tốn không ít tiền âm đút cho Hắc - Bạch Vô Thường.

....

Tổng kết!

[Nhiệm vụ chính :

1. Báo thù nữ yêu : hoàn thành !
2.Thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ : hoàn thành !
Nhiệm vụ phụ : bảo vệ Ninh Thư : hoàn thành !

Khen thưởng :
Nhiệm vụ chính : 1000 điểm .
Nhiệm vụ phụ : 500 điểm.
Công đức từ người qua đường : 1000 điểm.

Tổng có : 40.008.500 điểm (công đức) ]

[Đi tiếp hay nghỉ ngơi? ]

Đi tiếp! Tích thời gian nghỉ ngơi!

Vị diện 6 hoàn thành!


Bình Luận (0)
Comment