Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 125

Ngữ Hoà Điệp muốn lôi kéo trí thông minh còn sót lại cuối cùng của mình. Nhưng không kịp rồi. Chưa đầy ba giây đã lộ. Xương An Diệp vui vẻ xách một con gà rời khỏi, Ngữ Hoà Điệp khóc không ra nước mắt.

Một con gà bị đem đến tửu lâu gần nhất đó làm thịt. Xương An Diệp trả tiền rồi lại bê con gà vừa nướng xong, vẫn nóng hầm hập, mùi thơm lan tỏa tứ phía đi trên đường phố náo nhiệt.

Xương An Diệp: (≧▽≦) Ăn no mới về!!!

Xương An Diệp trèo tường muốn âm thầm chuồn vào trong, kết quả vừa quay đầu liền thấy Đông Triêu Duẫn đứng bên dưới dùng ánh mắt lãnh lẽo nhìn y.

Xương An Diệp: (ꏿ﹏ꏿ;)

" Đi đâu?" Đông Triêu Duẫn mở lời trước, vẻ mặt vẫn đằng đằng sát khí như cũ như thể chỉ cần y trả lời một câu không vừa ý hắn liền sẽ bị cái nhìn chọc thủng.

" Ha ha ha ta ngồi đây hóng gió thôi." Xương An Diệp huýt sáo, giả vờ nhìn xung quanh.

" Ta hỏi ngươi tối qua đi đâu?"

Tối qua thấy Xương An Diệp uống say, vừa quay đi quay lại lại không thấy người đâu. Hắn sốt ruột cho kết thúc bữa tiệc, ngay cả tuyển tú cũng chưa xong để đi tìm người. Kết quả lại chẳng thấy đâu. Thực tức chết mà.

Chất giọng lại càng trầm xuống như thể đang rất tức giận. Xương An Diệp xụ mặt: " Ở chỗ Ngữ Hoà Điệp."

Vừa nói xong, Xương An Diệp cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng thấp thì phải. Y lén nhìn sắc mặt Đông Triêu Duẫn.

Đông Triêu Duẫn trừng mắt, nói: " Xuống đây. Muốn ngồi trên đó đến bao lâu?! "

Xương An Diệp nhảy tõm xuống dưới. Đông Triêu Duẫn nhìn y cười đến là ngu ngốc liền tóm người đến ngự thư phòng.

Xương An Diệp mơ mơ màng màng đi theo, hình như y còn quên việc gì đó.

" Tham kiến hoàng thượng."

Ái Nhã một thân hồng y bắt mắt đến cực điểm đứng trước ngự thư phòng, vì không có Đông Triêu Duẫn bên trong nên vẫn luôn đứng ngoài đợi. Nàng ta mỉm cười hoà nhã, có vẻ đứng đây lâu rồi, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Xương An Diệp: "..." À biết là quên gì rồi. Đông Triêu Duẫn, vợ bé của ngươi đến kìa.

Đáng tiếc cái tên Đông Triêu Duẫn này lại chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp phất tay đuổi người.



Xương An Diệp nhìn nàng ta đồng cảm. Thôi, về đi, ở cùng tên này không có gì hay ho đâu.

Ái Nhã dậm chân, tên kia vào được sao nàng lại không thể vào.

Uông công công chỉ biết cười trừ nói một câu: " Ái Nhã tiểu thư, hoàng thượng có lẽ có chuyện muốn nói với Xương tiểu thiếu gia. Hay là người cứ về trước đi, hôm khác lại đến."

Ái Nhã hừ một tiếng: " Vậy được."

Đông Triêu Duẫn đẩy Xương An Diệp đến trước một núi tấu chương chưa phê xong: " Phạt ngươi trong ngày hôm nay xem hết cho ta."

Xương An Diệp nhăn mũi: " Sao người không gọi phi tử mới của người đến mà giúp?!"

Đông Triêu Duẫn:" Ai???"

" Thì nữ tử vừa đứng bên ngoài đó. Không phải người phong vị cho nàng ta thì nàng ta làm sao có thể ở trong cung."

Xương An Diệp giận dỗi hừ một tiếng. Ngươi giận ta, ta cũng giận ngươi ó.

Đông Triêu Duẫn như nghĩ đến cái gì hơi m cười, xong lại phát hiện quá lộ liễu liền khụ một tiếng: " Sứ thần Đại Mạc được sắp xếp ở trong hoàng cung, nàng ta là người bên Đại Mạc, đương nhiên cũng là ở trong cung rồi. Ngươi nghĩ đi đâu thế."

Xương An Diệp bĩu môi: " Không phải hôm qua vẫn tuyển tú sao? Những phi tần khác thì sao? Ta lại không phải phi tử ngươi, vì cái gì phải giúp? Không thích."

Đông Triêu Duẫn hơi cong khoé miệng, hắn từng bước ép chặt Xương An Diệp ngồi trên ghế, nâng cằm y: " Ngươi đây là....ghen sao??"

Xương An Diệp bật lại: " Đúng đấy. Đang yên đang lành tuyển phi tử cái gì cơ chứ. Ta còn ngồi sừng sững đây nài, chưa có chết. Hừ."

Sau đó còn nhỏ giọng lầu bầu: " Lão công ta muốn cưới vợ bé, ta còn chưa cho phép mà."

Đông Triêu Duẫn ngẩn người, Xương An Diệp cũng biết tự dưng mình nói lời này có lẽ hơi bất ngờ liền bụm miệng, một thân muốn lách qua người hắn trốn trốn.

Đông Triêu Duẫn kéo người ngược lại, Xương An Diệp theo quán tính đập lưng vào ghế.

" Nói rõ xem nào." Đông Triêu Duẫn bóp bóp mặt ý, rõ ràng vẽ mặt muốn cười đến điên rồi nhưng vẫn nhẫn lại, trưng ra cái vẻ mặt vô sỉ lạnh lùng.

Xương An Diệp cựa quậy: " Nói rõ cái gì a. Ta không biết gì hết nha."



Vẻ mặt ngây ngô nhìn xung quanh. Đông Triêu Duẫn khoé môi không kiềm chế được mà cong lên, hắn giữ chặt tay y, cúi đầu xuống, áp lên môi Xương An Diệp.

Xương An Diệp suýt thì sặc, tên này không phải còn đang trách móc sao, tỏ vẻ lạnh lùng rồi đi hôn người ta.

Đông Triêu Duẫn thấy Xương An Diệp không chú tâm, một phen cắn lấy môi y, nhân hội Xương An Diệp bị đau mà há miệng, hắn liền luồn lưỡi vào bên trong, liếm một cái.

Xương An Diệp vì hành động của hắn mà đỏ bừng mặt.

Đúng lúc Uông công công hớt hả chạy vào.

Uông công công: "...."

Xương An Diệp: "...."

Đông Triêu Duẫn quay lưng nên không nhìn thấy, hắn vẫn nhiệt tình hôn người ta, là người trong mộng mà hắn luôn mơ đến.

Uông công công phanh gấp, giả mù chạy ra ngoài. Vừa mới ra đến ngoài liền nghe bên trong " uỳnh" một cái kèm theo đó là tiếng gầm đầy tức giận của Đông Triêu Duẫn:.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||

" XƯƠNG AN DIỆP."

" Hét cái gì mà hét. Ai cho phép ngươi hôn ta. Hỗn đản."

Đông Triêu Duẫn: "..." Ta là hoàng đế đấy nhá.

(┛✧Д✧))┛彡┻━┻

Xương An Diệp: (눈‸눈) Thì làm sao??

Đông Triêu Duẫn: "......" Không, không có gì.

___________________________________ ????

~ Lăng Hoa ~
Bình Luận (0)
Comment