Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 90

Lộ Sương không ngờ Xương An Diệp lại thẳng thắn như vậy, mới mấy ngày trước hai người bọn họ còn đánh nhau vì hắn cơ mà. Nhất thời Lộ Sương không biết nói gì nhưng máu nóng đã dồn lên đến não. Lộ Sương cũng rút kiếm, đánh úp về phía Xương An Diệp.

Phía xa xa đâu đó trong vùng, Mục Giản bụm mặt ra vẻ bẽn lẽn, thâm tâm hạnh phúc sung sướng muốn dãy đạp. Thẩm Dực Quân một bên đen mặt: tiểu sư đệ, đệ có cần phải bạo dạn thế không, còn chưa lên giường thành hôn mà đã phu với chẳng quân rồi.

“ Tiểu Diệp nói ta là phu quân của hắn a.” Mục Giản ghé vào tai Hành Vân Khán thì thầm. Hắn phải lan tỏa hạnh phúc này cho nhị sư đệ đang bị tình yêu đá nhà hắn chứ.

Hành Vân Khán đen mặt, Mục Giản chính là đang thiếu đòn đây mà. Y quay sang Thẩm Dực Quân chớp chớp đôi mắt: “ Quân Quân…..”

Thẩm Dực Quân lập tức mặt lạnh vô tình mà nói:

“ Không thể.”

Hành Vân Khán hóa bi thương, nghe thấy không, tiếng trái tim y đang nát vụn: “ Gọi chơi chơi cho vui thôi không được sao?”

“ Câm miệng. Tập trung vào, Tiệp Diệp dụ người đến rồi kia kìa.” Thẩm Dực Quân trừng hắn. Hành Vân Khán ‘ò’ một tiếng, bĩu môi ủy khuất.

Triệt Phóng bị thồn cẩu lương: TAT Ai cứu ta ra khỏi địa bàn của mấy bọn yêu nhau cái !!!!!!!

Xương An Diệp chậm rãi dẫn dụ Lộ Sương vào ma trận, cách còn một bước, Lộ Sương bỗng dừng lại.

Xương An Diệp hiện đang đứng trong trận pháp, má nó, còn một chút tại sao không vào. Y nhìn Lộ Sương, bỗng nhiên thu kiếm: “ À ta quên, ngươi mới Luyện khí tầng 9, làm sao đấu với ta được. Như này đi, ta không dùng kiếm, nhường ngươi mấy chiêu.”

Thẩm Dực Quân đang định xông lên thì bị Mục Giản giữ lại, Thẩm Dực Quân tức giận nói: “ Mau thả ta ra, chúng ta phải đi giúp đệ ấy. Nếu như Lộ Sương đúng là hồ yêu, y muốn thành hình người ít ra cũng phải tu luyện ngàn năm, như vậy, Tiểu Diệp không phải đối thủ của y, nhường y mấy chiêu, hạ kiếm, chẳng khác nào tìm đường chết.”

Mục Giản vốn dĩ trong lòng cũng gấp đến muốn xoay vòng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, hắn kéo Thẩm Dực Quân về vị trí, kiên định nói: “ Ta tin Tiểu Diệp có cách, chúng ta hãy tin đệ ấy. Chi bằng đừng đợi Lộ Sương bước vào trận pháp nữa, thi triển phép luôn đi.”

Triệt Phóng cũng gật đầu: “ Ta cũng nghĩ như Mục Giản. Tiểu Diệp thông minh như vậy, hẳn là có cách. Lộ Sương có lẽ đã nghi ngờ, chúng ta cũng không thể kéo dài thêm nữa, phải hành động thôi.”

Xương An Diệp nếu biết được mọi người cư nhiên tin tưởng, trông chờ vào mình như vậy hẳn sẽ ai oán mà kêu lên: đừng tin ta, ta không có cách a. TAT

Xương An Diệp còn chưa dụ được Lộ Sương, tam vòng dưới chân đã xoay tròn, pháp trận lóe sáng làm y cũng đứng hình mất vài giây. Lộ Sương nhìn thấy liền biết không ổn, muốn quay người chuồn thẳng liền bị Xương An Diệp từ phía sau đá cho một cái lộn nhào.

Lộ Sương lại đem chiêu trò một lần nữa chơi lại, hỏa mù lần này có kịch đọc, không chỉ mù mà độc còn có thể thấm dần toàn thân. Xương An Diệp cũng đâu có ngu, không thể hai lần cùng dẫm một vết xe.

Xương An Diệp nháy mắt một giây, toàn thân liền phát sáng, gió cuồn cuộn như lốc cuốn theo bão tuyết bao bọc lấy y, Lộ Sương bị bão cuốn, nhíu mày bực bội. Phải biết độc trong hỏa mù đó rất quý a, đắn đo mãi mới quyết định mang ra dùng, kết quả lại bị lãng bí.

Đang lúc thương tiếc, bão tuyết bỗng dưng mạnh hơn, Xương An Diệp vung tay, đem Lộ Sương quấn lên, trực tiếp ném vào trung tâm trận pháp, sau đó y nhanh chóng rời khỏi phạm vi niệm phép.

Bốn người Mục Giản chỉ chờ có thế, đồng thời họa đồ, trên không trung xuất hiện một vầng hào quang sáng trói, rồng múa phượng bay, sát nhập với vòng tròn bên dưới. Lộ Sương không kịp tỉnh táo lại sau cú ném lại bị một trận đạo quang ập xuống, cứ như thế mà kêu thét thảm thiết,cuối cùng thân ảnh biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Từ Thiến là người đầu tiên phản ứng, may mà kết giới được giữ vững nếu không với tiếng gào ban nãy của Lộ Sương, bọn họ hẳn bị lộ rồi. Lỡ như bị lộ rồi mà còn không chứng minh được Lộ Sương là yêu, mang thêm tội danh là sát hại, nghi oan đồng môn thì cay cú không còn gì bằng.

Xương An Diệp chạy đến, lập tức thấy trên mặt đất một con hồ yêu còn chưa đủ tuổi trưởng thành, lông trắng muốt, trên đầu còn có đỉnh mao dựng đứng vô cùng đáng yêu. Xương An Diệp thích thú muốn ôm lên lại phát hiện bên cạnh nó có một hạt châu màu đỏ huyết, đẹp đẽ mà phát sáng.

Xương An Diệp không suy nghĩ nhiều, tay nhanh hơn não mà tóm lấy hạt châu. Tiểu hồ yêu thấy tru lên một tiếng, nhảy lên muốn cướp nó. Mục Giản không biết thương hoa tiếc ngọc, nó còn là tiểu yêu a, một nhát đá bay tiểu hồ ly muốn nhào tới chỗ lão bà nhà hắn.

[ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: lấy huyền châu của Lộ Sương. Cộng thêm 500 phỉ thúy. Xin chúc mừng.]

Xương An Diệp: Nó có chút ….dễ dàng quá không?!!!!!!!

Tiểu hồ ly tức giận nhe hàm răng, nhưng là kiểu rất kiêu ngạo, chỉ đứng đó nhìn bọn họ với ánh mắt ai oán. Đánh không được vì đối phương nhiều người, chạy cũng không xong vì có kết giới bao quanh, chẳng lẽ lại ở đây chờ chết.

Từ Thiến nhìn tiểu hồ ly, có chút kinh ngạc: “ Vậy mà thực sự là hồ yêu??!!!”

“ Hồ tộc giỏi lấy lòng người, cũng giỏi hóa hình.” Thẩm Dực Quân nhìn mọi người: “ Vậy giờ bắt y lại, đem mọi chuyện phơi bày ra thôi.”

Ai cũng gật đầu, tiểu hồ ly nghe vậy hoảng sợ tru réo một trận đau tai nhức óc. Mục Giản bịt tai Xương An Diệp lại, trừng tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly bị khí thế của hắn làm cho hoảng sợ, ngay lập tức ngậm miệng, tủi thân mà cuộn tròn.

Bình Luận (0)
Comment