Giang Từ Vãn mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Phó Vân Thừa, như thể muốn nhìn ra hoa từ trên mặt anh.
Phó Vân Thừa lại một lần nữa lặp lại, trong giọng nói mang theo chút kiên quyết không thể từ chối:
“Hôn anh.”
Giang Từ Vãn chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ anh ta sốt đến mê man rồi sao?
Trong trí nhớ của cô, vẫn luôn là cô giống như cái đuôi nhỏ cứ bám lấy anh , tìm mọi cách để được anh hôn một cái. Nhưng hôm nay phong cách lại đột nhiên thay đổi, ngược lại thành anh bám lấy cô đòi hôn?
Giang Từ Vãn cố nén ý định muốn đưa tay sờ trán anh xem có nóng không, nhẹ giọng nói:
“Đây là ngoài đường, nhiều người như vậy đang nhìn, không thể hôn.”
Trước đây lúc cô bám lấy anh, anh toàn dùng lý do đó để từ chối cô. Giờ thì thật đúng là gió đổi chiều, hoàn cảnh hoàn toàn đảo ngược.
“Ở đây làm gì có người?” Phó Vân Thừa như không hề nghe cô nói gì, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi chắc nịch đáp.
“Nơi này chỉ có hai ta, không ai thấy đâu.”
Vừa nói xong, anh đã cúi đầu tiến lại gần, định hôn cô.
Giang Từ Vãn kịp thời đẩy anh ra, đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ vào một camera giám sát ở phía xa:
“Ở kia có camera! Bảo vệ sẽ thấy mất!”
Tóm lại, nói gì thì nói, cô tuyệt đối không để anh hôn.
Phó Vân Thừa nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy đúng là có camera thật, lúc này mới thôi ý định.
“Vậy mình về nhà đi.” Ở ngoài đường không được hôn thì về nhà, chẳng phải sẽ không ai làm phiền nữa sao.
Trong lòng Giang Từ Vãn thì rõ như gương, sao có thể dễ dàng để anh được như ý chứ.
Cô đảo mắt một cái, lập tức nghĩ ra cái cớ, dịu dàng nói:
“Em còn muốn đi dạo thêm một chút, tạm thời chưa muốn về.”
Nói xong, vừa làm bộ định rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh.
Phó Vân Thừa cũng không vội, nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt trông như rất chiều theo ý cô mà đồng ý.
Ngay sau đó, anh xoay người lại, từ tốn nói:
“Lúc nãy ra khỏi nhà, anh đã bảo người trong bếp chuẩn bị cho em mấy món bánh ngọt. Tính giờ thì chắc cũng gần xong rồi. Nếu em không định về, anh sẽ gọi điện bảo họ đừng đợi nữa, dọn dẹp đi.”
Vừa nghe xong câu đó, bước chân Giang Từ Vãn lập tức dừng lại, đôi mày bất giác nhíu chặt.
Nhưng… cô muốn ăn mà…
Gần đây trong nhà mới thay đầu bếp làm món tráng miệng người Pháp, quả thật là hợp gu Giang Từ Vãn, mỗi ngày đều có thể làm ra vài món bánh ngọt khiến cô ngạc nhiên và say mê.
Giang Từ Vãn hoàn toàn không có chút sức chống cự nào với những món tráng miệng tinh xảo đó, mỗi ngày đều mong ngóng được nếm thử món mới.
“Vậy… Vậy mình về nhà đi. Đã làm xong rồi mà không ăn thì phí lắm.”
Giang Từ Vãn gần như ngay lập tức thay đổi ý định, khi nói chuyện, trong mắt còn hiện lên một chút ngượng ngùng, lén nhìn sắc mặt Phó Vân Thừa.
Phó Vân Thừa nhướng mày nhìn cô, đối với sự thay đổi nhanh chóng của cô cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ nhẹ giọng nói:
“Được.”
Anh biết mà, cô tham ăn thật sự.
Nhìn cô chẳng mập chút nào, bế lên còn thấy nhẹ tênh, thế mà lúc nào cũng than mình mập.
Bình thường thì kén ăn, cái này bảo dầu quá, cái kia nói không ngon, không chịu ăn tử tế. Hoặc là hiếm lắm mới gặp món mình thích, lại sợ béo nên cố gắng nhịn.
Vì chuyện cô ăn uống, Phó Vân Thừa cũng đã tốn không ít tâm tư.
Đầu bếp, chuyên gia dinh dưỡng, thợ làm bánh trong nhà… thay đổi không biết bao nhiêu người, tất cả đều chọn theo khẩu vị cô thích.
Giang Từ Vãn kéo tay anh, nhanh chóng quay về, như thể không chờ thêm được nữa.
Dường như cô lại nhớ ra điều gì, quay sang hỏi:
“Anh thấy em có béo lên không?”
Dạo này ngày nào cũng ăn không ít đồ ngọt, cô không chú ý lắm, cũng không biết có tăng cân thật không.
Phó Vân Thừa nghiêm túc nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Anh thấy còn gầy hơn trước. Vừa rồi véo má em, cũng đâu có thịt.”
Lời này từ miệng anh nói ra, nghe chắc nịch là thế, thật ra cũng chỉ là thuận miệng dỗ cô thôi.
Anh không thích cô quá gầy, như bây giờ là đẹp rồi, có béo thêm chút cũng chẳng sao.
Có lần cô cố nhịn ăn, tâm trạng xấu đi, rồi không nhịn được khóc ấm ức. Nhìn thấy cô khóc, anh cũng thấy xót trong lòng.
“Thật à?” Giang Từ Vãn lại xác nhận một lần nữa.
“Ừ.”
Được câu khẳng định, Giang Từ Vãn cũng yên tâm hơn, vậy thì… ăn thêm một chút nữa cũng không sao.
Sau khi về đến nhà, Giang Từ Vãn bảo người giúp việc bày bánh ngọt ra ngoài ban công.
Chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng, chạm khắc tinh tế, được đặt giữa ban công. Trên bàn trải khăn ren mềm mại màu trắng ngà.
Bánh được đặt trong những chiếc đĩa thủy tinh trong suốt, viền mạ vàng, tinh xảo không tì vết.
Bên cạnh còn có một ly chân cao cắm vài cành hoa hồng tươi mới, cánh hoa ướt át kiều diễm, đỏ rực mê người.
Sau khi người giúp việc bày xong mọi thứ thì rút lui, để lại không gian riêng cho hai người.
Giang Từ Vãn nhìn những món bánh trước mặt, tâm trạng bỗng trở nên cực kỳ tốt.
Cô không chờ nổi, liền nếm thử một miếng — vị đậm đà, vừa vào miệng đã tan chảy, thật sự rất ngon.
Thợ làm bánh nói đây là món sở trường của anh ta, sử dụng Chocolate Valrhona cao cấp, kết hợp với siro tùng lộ nhập từ Pháp...
Phó Vân Thừa nhìn thấy ánh mắt cong cong như trăng non của cô khi cười, không khỏi cảm thấy tò mò.
Thứ này thực sự ngon đến thế sao?
Trước đây anh cũng từng ăn qua loại tương tự, cảm thấy ngọt đến phát ngán, chẳng hợp khẩu vị chút nào.
Nhưng giờ nhìn phản ứng của cô, trong lòng anh cũng thấy ngứa ngáy.
“Cho anh nếm thử một chút.” Anh nói.
“Anh tự ăn phần của mình đi.” Giang Từ Vãn trừng mắt nhìn anh.
Càng bị từ chối, Phó Vân Thừa càng cố tình. Thấy cô vừa cắn một miếng, anh cúi người hôn lên môi cô, nhất định phải nếm thử cho bằng được.
“Ưm ưm…”- Giang Từ Vãn bị hành động bất ngờ của anh làm cho không kịp trở tay, phát ra âm thanh mơ hồ, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Giãy giụa vài cái, Phó Vân Thừa đã nếm được vị bánh — quả thật… ngon thật.
Ngon đến mức anh không muốn buông ra.
“Em… Em sắp nổi giận thật đấy!”
Giang Từ Vãn đỏ bừng cả mặt, dùng sức đấm vào lưng anh, thừa dịp anh hơi buông ra mới thở hổn hển bật thốt lên.
Lúc này Phó Vân Thừa mới chịu thả cô ra.
Dù là người gây rối, anh cũng không hề tỏ ra áy náy, thậm chí trong mắt có vẻ chưa thỏa mãn.
Giang Từ Vãn tức giận đến mức không thèm để ý đến anh nữa.
Hôn hôn hôn, suốt ngày chỉ biết hôn!
Trong đầu người đàn ông này ngoài chuyện đó ra, chẳng lẽ không nghĩ được cái gì khác à?
Càng nghĩ càng tức, tâm trạng tốt ban nãy vì đồ ngọt cũng bị anh ta phá hỏng mất.
Cô giận dỗi nhích người ra xa, tạo khoảng cách, cầm thìa xúc một miếng bánh thật to nhét vào miệng, hai má phồng lên, như thể muốn dùng đồ ngọt để phát tiết sự bực bội trong lòng.
“Ăn từ từ thôi, anh không làm gì em nữa.” Phó Vân Thừa dịu giọng dỗ dành.
“Hừ.”
Giang Từ Vãn quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.
“Được rồi mà, đừng giận, ăn đi, anh không phá nữa đâu.”
Phó Vân Thừa nghiêng người lại gần, hạ thấp giọng, cố gắng dỗ cô.
Nhìn cô lúc này thật sự đáng yêu, khiến lòng anh cũng mềm nhũn.
Không nhịn được, anh lại nghiêng người hôn nhẹ lên má cô, thấp giọng nói:
“Yêu em, bảo bối.”
Một câu tỏ tình cứ thế tự nhiên mà thốt ra, không hề có chút ngại ngùng hay do dự.