Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 63

Một phòng hội sở.

Hôm nay, Tống Trác Quần và Thẩm Hướng Nam nghĩ cách hẹn được Cố Lăng Xuyên ra ngoài.

Dù sao cũng là anh em, bọn họ không đành lòng nhìn hắn cả ngày tinh thần sa sút như vậy.

Cố Lăng Xuyên ngồi trên ghế sofa bọc da, điếu xì gà trong tay lúc cháy lúc tắt, từ lúc hắn bước vào phòng đến giờ, khói thuốc chưa từng dứt...

Tống Trác Quần nhìn tàn thuốc chất đầy trong gạt tàn thành một ngọn núi nhỏ, khẽ trao đổi ánh mắt bất lực với Thẩm Hướng Nam.

Người trước mặt đâu còn giống cái người từng ngày xưa hô phong hoán vũ, quyết đoán uy nghiêm trên thương trường, bây giờ nhìn hắn chẳng khác gì một cái xác không hồn.

Từ lúc công ty gặp khủng hoảng tài chính, Cố thị gần như sụp đổ. Lúc ấy, Cố Lăng Xuyên thế chấp toàn bộ tài sản cá nhân, mấy ngày mấy đêm không ngủ để gồng gánh cuộc họp. Có thể nói, hắn dốc toàn lực đánh cược vào lần đó.

Khi ấy ai cũng nghĩ Cố thị tiêu đời rồi, cổ phiếu rớt giá, đối tác thi nhau rút vốn.

Nhưng Cố Lăng Xuyên vẫn bình tĩnh ứng phó, sắp xếp mọi việc gọn gàng đâu ra đấy, một bộ dáng "trời có sập cũng có hắn gánh".

Cuối cùng, đúng như thế, Cố thị vượt qua cửa ải sinh tử, vươn lên mạnh mẽ, nhanh chóng chiếm vị trí đứng đầu trong ngành, một đường thăng tiến không ai cản nổi.

Vậy mà giờ đây, người đàn ông từng khiến ai cũng phải ngước nhìn ấy lại ngồi thẫn thờ trên sofa, vì một chuyện tình cảm mà bức bối đến suy sụp.

Thẩm Hướng Nam không khỏi âm thầm thở dài trong lòng: Quả nhiên, tình yêu mới là thứ khiến con người ta điêu đứng nhất.

Tống Trác Quần vỗ vai Cố Lăng Xuyên: “A Xuyên, hiếm lắm mới tụ họp, sao không nói lời nào? Nào, uống chút rượu.”

Thẩm Hướng Nam cũng phụ họa: “Chai này là tôi lén từ hầm rượu của ông già nhà tôi lấy ra đó! Ngâm hơn ba mươi năm rồi đấy, nếu ông ấy mà biết tôi trộm chắc lột da tôi mất! Hôm nay liều mạng kính cậu một ly!”

Cố Lăng Xuyên khẽ cười, không từ chối hảo ý của bọn họ.

Hắn cầm ly rượu, ngửa đầu uống cạn, chất rượu cay nồng theo cổ họng trượt xuống, như muốn đốt cháy lồng ngực.

Mùi rượu đậm đặc hòa với hương xì gà quấn quanh trong miệng, nhưng vẫn không áp nổi nỗi đau âm ỉ trong tim.

“Rượu ngon.” – Hắn buông một câu, lắc nhẹ ly rượu trống không, giọng có phần hờ hững:“Năm đó ở Thụy Sĩ, ba người tụi mình cũng từng uống như thế này…”

Ba người tiếp tục trò chuyện dăm câu ba chuyện, tuy rằng Cố Lăng Xuyên vẫn đáp lại, nhưng bọn họ đều nhận ra lòng hắn hoàn toàn không ở đây, rõ ràng là đang nghĩ chuyện khác.

Lúc hắn ra ngoài hít thở một lát, Thẩm Hướng Nam tranh thủ nói: “Tôi thấy chi bằng giúp hắn tìm vài cô gái giống Giang Từ Vãn. Nếu hắn thích đến vậy thì tìm cho hắn người giống hệt…”

Tống Trác Quần liếc hắn: “Cậu nghĩ A Xuyên giống cậu chắc? Nếu cậu ấy chấp nhận được ai cũng được, thì đã chẳng khổ sở thế này rồi. Giờ rõ ràng là còn nhớ thương, chưa buông xuống được…”

Thẩm Hướng Nam nhún vai: “Chứ giờ làm gì? Bắt người ta trói lại lôi đến gặp nhau chắc?”

Tống Trác Quần thở dài: “Đừng gây thêm phiền. Nếu muốn gặp, thì để cậu ta tự mình đi.”

Sau khi Cố Lăng Xuyên trở lại, vẫn lặng lẽ uống rượu.

Thẩm Hướng Nam mở lời:
“A Xuyên, con gái mà giận dỗi thì phải tìm cách dỗ dành. Nếu cậu còn nhớ cô ấy, thì đi tìm cô ấy đi. Anh em chúng tôi biết cậu si tình mà…”

Cố Lăng Xuyên không nói gì.

Những ngày qua, hắn sống như người mất hồn, ngoài công việc thì chỉ có công việc, muốn lấy công việc làm tê liệt cảm xúc.

Lời Giang Từ Vãn nói hôm đó giống như cây kim đâm sâu vào tim hắn. Mỗi lần nhớ đến đều đau buốt.

Theo lý thì bị từ chối rồi, nên buông tay, đường ai nấy đi.

Nhưng hắn làm sao buông được?

Trong nhà toàn là đồ đạc của nàng, một người từng tham vọng, cố chấp như hắn, giờ đến những món đồ yêu thích cũng chẳng còn thiết giữ lại — nàng thật sự quyết tâm muốn rời xa hắn.

Mỗi lần về nhà, chỗ nào cũng vương vấn bóng hình nàng.

Cố Lăng Xuyên thật sự muốn đi tìm nàng, nhưng…

Hắn không dám.

Không ngờ có ngày Cố Lăng Xuyên lại biết sợ.

Hắn không biết phải giải thích ra sao về vụ cá cược kia, cũng không dám đối diện ánh mắt nàng.

Giống như đã mất phương hướng, hắn không biết bản thân nên làm gì.

Có lẽ do cồn đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng, ngón tay cầm ly rượu của hắn khẽ run lên, bật cười tự giễu:

“Là tôi đã sai. Tôi thật sự xin lỗi cô ấy. Dù có tìm cô ấy, chắc cô ấy cũng chẳng chịu gặp tôi…”

Chứ đừng nói là… tha thứ.

Âm thanh cuối cùng tan vào trong làn khói thuốc, mang theo chút nghẹn ngào ngay cả hắn cũng không muốn thừa nhận.

Thẩm Hướng Nam thấy hắn cuối cùng cũng chịu nói, biết đã đến lúc, liền tiếp lời: “A Xuyên, cậu có từng nghĩ tại sao cô ấy lại từ chối cậu? Đừng nói là cô ấy tham tiền, tôi nói thật nhé, nếu là tôi, với những gì cậu cho ra, tôi cũng muốn làm phụ nữ để cưới cậu luôn ấy…”

Hắn cố ý kéo dài giọng: “Nhưng Giang Từ Vãn lại từ chối, mà còn dứt khoát như vậy — điều đó nói lên điều gì?”

Cố Lăng Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ ửng đỏ vì rượu.

“Chứng tỏ cô ấy miệng nói không, lòng thì có! Cô ấy nói chỉ để ý tiền, chỉ muốn moi tiền từ cậu… Toàn là nói dối!”

Thẩm Hướng Nam đột nhiên lớn tiếng, suýt nữa làm rơi điếu thuốc trên tay Tống Trác Quần.

“Nếu thực sự như vậy, thì cô ấy việc gì phải từ chối? Giả vờ không biết, mỗi ngày vơ vét của cậu là xong rồi chứ gì?”

Ánh đèn thủy tinh của hội sở bỗng tối lại một nửa, bóng tối đổ xuống khuôn mặt Cố Lăng Xuyên.

Thẩm Hướng Nam nhấp một ngụm rượu, từ tốn nói:

“Cô ấy từ chối là vì càng quan tâm con người của cậu! Dù cậu cho cô ấy bao nhiêu tiền, cô ấy cũng không cần… Vì cô ấy yêu cậu! Không thể chấp nhận chuyện bị lừa dối… A Xuyên, người thông minh như cậu, chẳng lẽ còn không hiểu? Cô ấy yêu cậu đấy!”

Không khí chợt ngưng đọng.

Tống Trác Quần kinh ngạc nhìn Thẩm Hướng Nam, không thể tin nổi hắn lại có thể đổi trắng thay đen như vậy.

Thẩm Hướng Nam liếc hắn, cười đầy đắc ý — đùa à, danh hiệu cao thủ tình trường của hắn không phải hữu danh vô thực đâu!

“A Xuyên, hãy nghĩ kỹ lời tôi nói.” – Hắn đặt mạnh ly rượu lên bàn – “Nếu cậu vẫn không quên được cô ấy, thì đi tìm cô ấy ngay đi!”

Cố Lăng Xuyên lặng lẽ nhìn ly rượu trong tay, khối đá bên trong vẫn chưa tan…

Trong văn phòng tầng cao nhất của Thời thị.

Sắc mặt Thời Trạch Khải âm trầm, trán nổi đầy gân xanh.

Vừa nãy, trợ lý lại báo tin: đối tác cung cấp nguyên liệu thuốc suốt 5 năm qua bất ngờ hủy hợp đồng, lý do là đã ký hợp tác mới với Cố thị.

Thế là hắn nổi trận lôi đình, đống tài liệu bị ném xuống sàn, văng tung tóe khắp nơi.

Các thư ký bên cạnh chỉ biết cúi đầu, không dám hé răng nửa lời.

Cố Lăng Xuyên quá nham hiểm, giờ vẫn còn chưa chịu buông tha hắn.

Cố thị có tiền, có thế, chơi cuộc chiến tiêu hao chẳng là gì, sẵn sàng "đốt tiền".

Nhưng Thời Trạch Khải không có nhiều thời gian và tinh lực để đối đầu với một kẻ điên như hắn.

Cứ như vậy nữa, cả Thời thị có khi phải ra đường uống gió Tây Bắc mất!

Thời Trạch Khải cố gắng bình tĩnh lại.

Sau đó, hắn lấy điện thoại ra, gửi đi bức ảnh chụp trong bệnh viện hôm đó, kèm theo một câu:

“Cố Lăng Xuyên, đối phó tôi thì được gì? Cô ấy bây giờ đã có người mới rồi.”

Bình Luận (0)
Comment