Ôn Tu Văn bất ngờ khựng lại.
Cánh tay với khớp xương rõ ràng kia đang đặt trên vai Giang Từ Vãn mảnh mai, lòng bàn tay người đàn ông xa lạ đó lơ lửng phủ lấy bả vai cô qua lớp áo len mỏng màu nhạt.
Ánh mắt Ôn Tu Văn khẽ nheo lại, thần sắc cũng trở nên khó lường.
“Em không sao.” Giang Từ Vãn rất nhanh đứng thẳng người dậy, kéo giãn khoảng cách với Mạnh Trác Viễn.
Cô vốn không quen thân cận quá gần với người khác, huống chi lại là một người đàn ông chẳng mấy thân quen.
Giang Từ Vãn cũng cảm thấy có điều không ổn, bản năng quay đầu nhìn lại liền thấy Ôn Tu Văn đang đứng cách đó không xa.
Vẻ mặt anh hiện giờ thậm chí còn lạnh lùng hơn cả buổi sáng, trầm tĩnh đến mức đáng sợ.
Cơn gió sớm lạnh thấu xương, lúc này càng khiến người ta run rẩy. Cô bất giác co người lại một chút.
Vốn dĩ đang giận anh, vậy mà lại thấy anh bày ra bộ mặt lạnh lùng như thể chính cô có lỗi Giang Từ Vãn càng thêm tức giận.
Mạnh Trác Viễn nhìn theo ánh mắt cô, thấy người đàn ông kia thì nhíu mày hỏi: “Đến tìm em à?”
“Không vẽ nữa, em phải đi.” Giang Từ Vãn không trả lời câu hỏi, cũng chẳng buồn nhìn đến vẻ mặt u ám kia nữa, vì cô biết chỉ cần liếc thêm một cái, vành mắt mình sẽ nóng lên mất, “Lần sau sẽ bù cho anh.”
Không mang theo ngữ khí thương lượng.
Nói xong, cô xoay người rời đi. Lúc đi đến con đường nhỏ, còn cố ý đá văng một viên sỏi trước chân mình.
Tiếng bước chân vững vàng vang lên phía sau.
Giang Từ Vãn biết anh đã đuổi theo, cắn môi, đi nhanh hơn.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng ấy ngày càng gần…
Trong tầm mắt, cô còn thấy rõ đôi giày da của Ôn Tu Văn trên mũi giày có một vết trầy nhỏ. Chính là cô trước kia làm hỏng, còn không cho anh thay giày mới.
Cô cố tình để anh mang đôi giày rách rưới này ra ngoài, để mất mặt với người khác theo cô thì như vậy mới gọi là trừng phạt.
Tiếng Ôn Tu Văn vang lên, mang theo vài phần vội vã: “Về nhà với anh.”
Giang Từ Vãn chẳng buồn đáp, chỉ giận dữ bước nhanh về phía trước.
Đế giày nghiền lên sỏi đá, như thể đem hết uất ức trong lòng giẫm nát dưới chân.
Anh cố gắng giải thích: “Buổi sáng anh không hề lớn tiếng với em, chỉ là mới tỉnh ngủ…”
Cô vẫn ngó lơ, còn bước nhanh hơn.
Ôn Tu Văn bất đắc dĩ nói nhỏ: “Em nghĩ anh dám hung dữ với em thật sao? Sao anh có thể nặng lời với em chứ?”
Giọng anh đã hạ xuống rất nhiều, mang theo chút dỗ dành. Nhưng lọt vào tai Giang Từ Vãn thì lại thành có lệ, giả tạo.
Phía sau hai người, đám vệ sĩ và bảo mẫu vẫn giữ khoảng cách, lặng lẽ đi theo.
Mạnh Trác Viễn vẫn đứng nguyên chỗ, không vội không hoảng thu dọn đồ vẽ, cắm từng cây bút vào ống.
Nhìn cảnh trước mắt, anh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra – thì ra vị đại tiểu thư này không phải ra ngoài đi dạo, mà là giận dỗi bỏ nhà đi.
Thấy cô vẫn không màng để ý đến mình, Ôn Tu Văn đành bước nhanh đến, nắm lấy cổ tay cô:“Về với anh.”
“Buông tôi ra!” – Giang Từ Vãn tức giận giãy mạnh, hất tay anh ra, “Anh làm tôi đau!”
“Vãn Vãn, đừng bướng nữa.” Anh nhẹ giọng, “Chẳng phải em đã hứa với chú Giang là sẽ ở yên trong nhà rồi sao? Bây giờ chạy ra ngoài, nhỡ xảy ra chuyện thì sao đây?”
“Không cần anh lo!” Cô hét lên, “Anh lấy quyền gì mà hạn chế tự do của tôi? Sáng còn lớn tiếng với tôi, giờ lại quản đông quản tây. Anh là cái thá gì chứ?”
Mạnh Trác Viễn thấy hai người cãi nhau căng thẳng, vội bước tới.
Anh cao lớn, vừa đứng cạnh Giang Từ Vãn liền như tấm khiên, nhìn thẳng Ôn Tu Văn không hề sợ hãi: “Tiên sinh, Giang tiểu thư không còn là trẻ con. Cô ấy có quyền lựa chọn và suy nghĩ của riêng mình.”
Ôn Tu Văn giận quá hóa cười: “Chuyện giữa tôi và cô ấy, không đến lượt người ngoài can thiệp.”
Chưa dứt lời, anh lại vươn tay chộp về phía Giang Từ Vãn. Hơi thở xung quanh dường như cũng trở nên lạnh băng.
Giang Từ Vãn hét lên: “Đừng chạm vào tôi! Tôi không về đâu!”
Ôn Tu Văn thở dài, cuối cùng đành tung chiêu sát thủ: “Nếu em còn như vậy, anh chỉ còn cách gọi cho chú Giang. Để chú ấy tự mình đến đón em… Em muốn để ông ấy tay không trở về à?”
Nghe đến đây, Giang Từ Vãn mới chịu im lặng, cắn môi không nói.
Cô biết tính cha mình Giang Đông Thừa mà hay tin con gái bỏ nhà đi, chắc chắn sẽ bỏ hết công việc quay về. Như vậy sẽ lỡ dở biết bao chuyện.
Cô dù không vui, nhưng cũng không muốn cha phải lo lắng vì mình.
“Hừ!” Cô dậm chân, xoay người quay lại.
Tuy đã đồng ý, nhưng bóng lưng vẫn đầy vẻ ấm ức và bực bội.
Ôn Tu Văn lạnh lùng liếc Mạnh Trác Viễn một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo rồi vội đuổi theo.
Dọc đường, Giang Từ Vãn đi phía trước, giận dỗi mà bước chân nặng nề.
Ôn Tu Văn lặng lẽ đi sau, không dám rời mắt khỏi cô một giây.
Nhưng chưa đi được bao xa, anh phát hiện bước chân cô càng lúc càng chậm, thỉnh thoảng còn nhăn mặt.
Anh bước tới: “Để anh cõng em về.”
Với kiểu giày cô đi hôm nay, chân không đau mới lạ.
Giang Từ Vãn cứng đầu, dù đau cũng nhất định không nhờ anh.
Cô ngẩng đầu, giận dữ từ chối: “Không cần anh lo! Dù có đau đến chết, chắc anh cũng vui lắm !”
Nhưng nói đến cuối cùng, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào.
Ôn Tu Văn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Vậy đổi cách nói khác nhé. Em để anh cõng em một đoạn được không? Anh muốn cõng em về. Chuyện sáng nay là anh sai, anh biết lỗi rồi… Nếu em đi như vậy, nhỡ bị thương để lại sẹo thì sao, đến lúc đó lại mất đẹp…”
Nghe đến đây, Giang Từ Vãn cắn môi do dự thật lâu.
Cuối cùng, cô khẽ “ừ” một tiếng.
Ôn Tu Văn biết cô lạnh, liền cởi áo khoác của mình đắp lên người cô, rồi ngồi xổm xuống trước mặt, vỗ vỗ vai mình ra hiệu.
Giang Từ Vãn trèo lên, Ôn Tu Văn vững vàng nâng hai chân cô, chậm rãi đứng dậy.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ anh, Giang Từ Vãn nhỏ giọng thì thầm: “Là anh cầu xin em đấy, chứ em chẳng muốn để anh cõng đâu.”
“Ừ, là anh xin em. Miễn sao em hết giận, anh làm gì cũng được.”
Ôn Tu Văn cõng cô đi từng bước một.
Anh bắt đầu giải thích chuyện sáng nay. Lúc nãy cô giận quá, chắc chẳng nghe lọt câu nào.
“Sáng nay anh còn chưa tỉnh ngủ, trên người cũng không mặc gì… Em lại kéo chăn anh dậy, anh mới hơi giật mình, nên giọng lớn một chút. Nhưng thật sự anh không có hung em, đừng hiểu lầm.”
Nghe đến đoạn "không mặc gì", mặt Giang Từ Vãn đỏ bừng. Không ngờ anh lại b**n th** như vậy.
Má cô nóng lên, ngón tay vô thức cào nhẹ vai áo anh, nhưng vẫn cứng miệng: “Giải thích thì có ích gì? Anh hung em rồi. Em sẽ không tha thứ đâu.”
Cô nói rất lớn, đến mức chim trên cành cây bên đường cũng bị dọa bay tán loạn.
Ôn Tu Văn thấy vậy chỉ đành im lặng.
Không gian vốn yên tĩnh, giờ lại càng im đến nỗi nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Giang Từ Vãn chán đến mức lại bắt đầu nghịch ngợm, đưa tay véo tai anh.
Cô nắm chặt vành tai phải, như vặn chuông xe đạp, trêu chọc: “Anh là ngựa của em đấy!”
Cô cố tình hạ giọng, mang theo vẻ đắc ý.
Ôn Tu Văn cúi đầu nhìn bóng cô trên lưng mình, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Tai bị cô kéo đau, lại truyền đến hơi thở nóng hổi, khiến sau gáy anh nổi gai ốc.
“Anh không nói gì tức là đồng ý nhé.” Cô hạ giọng.
Ôn Tu Văn vẫn không phản bác.
Chó, trâu, ngựa… mấy thứ đó cô đều đem anh ra làm ví dụ. Tùy cô thôi.
Thấy anh vẫn không đáp, Giang Từ Vãn tăng lực tay, tai anh đỏ rực.
Cô định chuyển sang tai bên kia, lại phát hiện vành tai ấy chưa bị chạm vào mà đã hồng như máu.
Giang Từ Vãn sửng sốt, rồi chợt nhận ra điều gì.
Cô cúi xuống, ghé sát tai anh thì thầm, hơi thở phả lên tai anh:
“Ôn Tu Văn, tai anh đỏ như vậy… có phải… là vì anh thích em không?”