Nửa tiếng sau, Ôn Tu Văn đến đúng địa chỉ bọn họ gửi một nhà hàng Nhật ở phía Nam.
Vừa bước vào, hắn đã thấy hai người đang ngồi ở dãy ghế dài gần cửa sổ.
Hầu Nhược Tịch mặc áo khoác trắng, vừa lúc đang đẩy ly nước cho Bình Trí Kiệt ngồi bên cạnh.
Cậu “tiểu béo tròn” năm xưa đi thi đấu giờ đã gầy và cao hơn trước, vừa thấy hắn liền đứng bật dậy, vẫy tay gọi: “Tu Văn, bên này!”
Hầu Nhược Tịch tiện tay kéo ghế cho anh liền hỏi: “Trên đường không tắc chứ? Giờ vừa đúng lúc ăn trưa.”
Ôn Tu Văn lắc đầu:“Cũng ổn.”
“Ngồi xuống gọi món đi, mình đói lắm rồi. Nghe nói sashimi và cá chình ở đây không tệ lắm, trên mạng nhiều người khen lắm…”
Trong không khí phảng phất mùi rong biển và rượu sake.
Hầu Nhược Tịch đưa khăn ướt cho đưa cho Ôn Tu Văn, động tác tự nhiên: “Quần áo cậu dính gì thế? Đây, mau lau đi.”
Ôn Tu Văn cúi xuống nhìn, thấy trên vai phải có vài dấu tay màu đen. Không cần đoán, chắc chắn là lúc sáng Giang Từ Vãn cố tình để lại khi hắn bế nàng về.
“Không sao, về nhà tôi thay đồ là được, chắc người khác cũng không để ý.”
Bình Trí Kiệt bật cười: “Đúng là Nhược Tịch tinh ý, chứ mình còn chẳng để ý gì.”
Không lâu sau, đồ ăn được bưng ra.Ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
Bình Trí Kiệt nói: “Mình còn tưởng cậu hôm nay bận quá không đến được. Nhược Tịch vừa rồi còn nói chắc cậu vội tối mặt, chẳng có thời gian. Cô ấy phải đắn đo một lúc mới gọi cho cậu.”
Cậu ta làm mặt quỷ mà chỉ hướng bàn đầy thức ăn: “Nhà hàng này tôm khá ngon, mau mau nếm thử, kẻo lát nữa lại vào hết bụng mình.”
“Vậy gọi thêm một đĩa nữa, đừng khách sáo.” Hầu Nhược Tịch gọi phục vụ, thêm mấy món mới:
“Thật ra cũng không muốn làm phiền các cậu, chỉ là… lần đầu đến đây, có người quen hỗ trợ thì yên tâm hơn.”
Bình Trí Kiệt xua tay: “Khách sáo gì chứ, chúng ta quen biết bao năm có chuyện cứ tìm chúng mình.”
Ôn Tu Văn cũng gật đầu.
Hầu Nhược Tịch vốn là người độc lập, tính cách tương đối mạnh mẽ, hiếm khi mở miệng nhờ ai giúp.
Anh bất giác nhớ đến cảnh Giang Từ Vãn làm nũng, chịu thua hoàn toàn trái ngược. Để đạt được mục đích, cô chẳng quan tâm thể diện, khóc lóc, gây sự đều có thể.
Nếu không thuận ý cô, thì dù là nằm ăn vạ lăn lộn cô cũng làm được.
Đề tài dần chuyển sang chủ đề trường học mới.
Bình Trí Kiệt lập tức trấn an: “Nhược Tịch, đừng lo lắng. Nửa năm trước tớ từng thi đấu ở trường A, đội thi của họ không so được với trường cũ của chúng mình đâu. Mấy người đó chẳng biết làm gì cả. Với trình độ của cậu, không nói đệ nhất, bắt được hạng nhì, hạng ba kia khẳng định không thành vấn đề ...”
Hầu Nhược Tịnh : “Thật sao? Tớ vẫn lo không theo kịp tiến độ.”
Cô đẩy điện thoại ra, trên màn hình là lịch học dày đặc: “Đây là thời khóa biểu của tớ, có gì không hiểu chắc phải nhờ các cậu chỉ bảo.”
“Không vấn đề!”
“Ừ.” Ôn Tu Văn gắp miếng sushi, ngẫm một chút rồi gật đầu.
Bình Trí Kiệt cười: “Nhược Tịch, thật sự đừng khách sáo, trước đây chúng ta vẫn giúp đỡ nhau mà. Tuy rằng hiện tại đã đổi địa phương mới nhưng so với trước kia vẫn giống nhau, chúng ta vĩnh viễn là đồng đội tốt.”
Ôn Tu Văn nhìn chằm chằm vào tên các môn học trên màn hình, bỗng nhớ đến cảnh Giang Từ Vãn ném sách giáo khoa lên bàn, bực bội nói: “Học mấy thứ này làm gì? Sau này kiếm tiền đâu cần dựa vào nó. Ba nói thời gian của chúng ta quý giá, mấy việc nhỏ này để người khác làm.”
Cô còn chớp đôi mắt long lanh, nói tiếp: “Với lại, sau này anh kiếm được tiền chắc chắn sẽ hào phóng chia cho tôi, phải không? Của anh chính là của tôi…”
Ban đầu, Ôn Tu Văn từng lo cách Giang Đông Thừa nuôi dạy cô như vậy sẽ không ổn. Cô quá đơn thuần, về sau thực dễ dàng bị lừa. Nếu gặp nam nhân không có ý tốt đem lừa hết tiền đi rồi, vậy thì làm sao bây giờ?
Nhưng ở chung lâu mới thấy, cô tuy không biết thủ đoạn làm ăn, nhưng đối với đồ của mình thì giữ chặt, không ai lấy nổi.
Thậm chí còn hay muốn “lấy” thêm đồ của người khác — cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.
Với tính cách bá đạo thế này, ai dám nghĩ đến chuyện lừa tiền của nàng?
Không bị nàng lừa ngược lại đã là may.
Anh lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
“Tu Văn?” Giọng Hầu Nhược Tịch kéo anh về thực tại, cô đưa bát súp miso cho hắn: “Sao thế? Có chuyện gấp à?”
“Không có.” Anh nhấp một ngụm, vị thanh nhẹ lan nơi đầu lưỡi.
Dù miệng nói không, nhưng lòng anh xác thật có điểm nhớ thương Giang Từ Vãn. Chắc giờ cô vẫn chưa tỉnh ngủ. Nếu tỉnh dậy mà không thấy anh, liệu cô có tức giận không?
Giang Từ Vãn bị đói mà tỉnh, sáng nay chưa ăn gì, giờ bụng đã réo liên tục.
Cô lơ mơ mở mắt, nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.
Xoa mắt ngồi dậy, nàng nhìn quanh phòng trống trơn, chỉ có mình nàng. Đầu giường gấu bông trên đầu giường bị đẩy lệch sang một bên, cả căn phòng mang chút quạnh hiu.
Cô xuống giường đi ra ngoài.
Thấy cô xuống lầu, bảo mẫu vội hỏi cô có muốn ăn không, đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Giang Từ Vãn gật đầu, lại hỏi:“Ôn Tu Văn đâu?”
Bảo mẫu đáp rằng , Ôn Tu Văn đã ra ngoài, tạm thời còn chưa về.
Nghe đến đây, cô lập tức khó chịu, đá mạnh dép lê vào chân.
Người này buổi sáng còn làm cô bực, hiện tại còn đem bỏ cô ở nhà một mình!
Cô cầm điện thoại, mở khung chat, gọi thẳng cho anh.
Bên kia nhanh chóng bắt máy: “Alo?”
“Anh đang ở đâu?” Nàng hỏi thẳng.
“Tôi đang ở ngoài…” Chưa kịp nói hết, cô đã nghe thấy giọng ồn ào và tiếng nhạc, giống như ở một nhà hàng Nhật.
Không ngờ tới anh cư nhiên lại một mình đi ăn, để cô ở nhà đói!
“Hừ!” Cô dập máy cái rụp.
Bình Trí Kiệt thấy mặt hắn chợt sầm xuống, liền hỏi: “Sao thế? Ai gọi, có việc gấp à?”
Ôn Tu Văn gật đầu: “Ừ, xin lỗi, tôi phải đi trước. Hẹn lần sau.”
Nói rồi, anh gần như chạy khỏi nhà hàng.
Hầu Nhược Tịch hơi thắc mắc: “Sao vội thế, không phải có chuyện gì nghiêm trọng chứ?”
Bình Trí Kiệt ló ra ngoài nhìn, rồi cười: “Hình như là giọng một cô gái trẻ, đang giận dữ, chắc là bạn gái.”
Hầu Nhược Tịch ngạc nhiên: “Thật à? Bạn gái? Người yêu thích học tập như cậu ấy mà cũng có bạn gái?”
Ở trong mắt Hầu Nhược Tịch, Ôn Tu Văn luôn đặt việc học và sự nghiệp lên hàng đầu, cho dù có người thích, anh cũng sẽ không nhận lời rốt cuộc điều này sẽ phân tán tinh lực ra ngoài.
Bình Trí Kiệt phản bác:“Ai cậu xem lời này cậu nói ! Tu Văn vừa đẹp trai vừa giỏi giang, sao lại không có bạn gái? Tớ phải thay cậu ấy cãi lại, cậu xem thường ai đấy?”
Bình Trí Kiệt khoa trương thờ dài một tiếng, cố ý rung đùi đắc ý nói: “Dù sao… tớ thấy chắc là thật.”
Trong trí nhớ của cậu, Ôn Tu Văn vĩnh viễn lúc nào cũng bình tĩnh, trầm ổn. Ngay cả khi thi đấu năm xưa, làm sai bài cũng không hề bối rối. Thế mà vừa nãy lại như bị lửa đốt vào đuôi, suýt nữa tìm không thấy cửa ra.”
Rồi Bình Trí Kiệt kéo dài giọng: “Nhớ năm đó … bây giờ thì đúng là ‘thấy sắc quên bạn’!”