Nàng lập tức rút ngay cái chân vừa bị cắn, co lại như con tôm, tóc tai rối loạn xõa xuống mặt, hung hăng mắng anh:“Ôn Tu Văn! Tôi với anh không xong đâu!”
Tiếng khóc nghẹn ngào, mũi sụt sịt nhưng so với dáng vẻ thường ngày kiêu ngạo, lại càng khiến người ta không thể chống đỡ nổi.
Yết hầu Ôn Tu Văn lăn mấy cái, ánh mắt dừng ở dấu răng đỏ hồng nơi mắt cá chân nàng.
“Anh… anh không cố ý.” Hắn nghe chính mình yếu ớt biện giải.
Vừa rồi đúng thật là anh không kịp nghĩ nhiều, trong lòng hỗn loạn, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu cắn nàng một cái.
Ngay cả anh bây giờ cũng hơi ngẩn ra.
Mà cho dù là cố ý đi chăng nữa, cũng chẳng có gì lạ.
Dù sao cũng là cô trêu chọc anh trước, anh chẳng qua chỉ dạy cho cô một bài học nhỏ mà thôi.
“Anh cư nhiên dám cắn tôi!” Giang Từ Vãn nghe anh giải thích không chút tự tin, lập tức càng giận: “Tôi mới dẫm anh hai cái, anh thật sự dám trả đũa!”
Ôn Tu Văn nhìn nàng vừa khịt khịt mũi vừa giơ chân đá chân hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc vừa tức vừa bất lực.
Cô vốn dĩ vẫn như vậy, giống một con công ngạo kiều, cứ phải cố tình đi chọc người khác.
Chọc cho người ta nổi nóng, khi đối phương thật sự giương vuốt, cô lại lập tức tỏ ra ủy khuất vừa khóc vừa tránh.
Ôn Tu Văn cứng nhắc hứng mấy cú đá, không nhúc nhích, ngoài miệng chỉ nói:“Là em gây sự trước.”
Biết sẽ bị trừng phạt, vậy mà vẫn cố ý…
Anh thật sự phản kích thì cô alại khóc lóc ăn vạ, lăn qua lăn lại muốn chơi xấu.
Đúng là cái tính cách bá đạo hết chỗ nói!
Thấy anh còn dám cãi lại, nước mắt Giang Từ Vãn càng rơi nhanh.
Ôn Tu Văn nhíu mày, bỏ cái cắt móng tay xuống, chộp lấy mắt cá chân nàng:“Để anh xem, có đau lắm không?”
Dấu răng đã bắt đầu mờ đi, không còn đỏ như ban nãy. Nhưng Giang Từ Vãn nghe anh hỏi vậy, liền nhân cơ hội làm nũng.
“Đau lắm…” Giọng nàng run run nức nở, vừa khóc vừa giãy, định rút chân ra, lại bị anh kéo cả người vào lòng ngực.
Ôn Tu Văn đặt bàn tay nóng bỏng lên gáy nàng, tay kia nhẹ nhàng xoa mắt cá chân.
“Đừng khóc.” Giọng anh khàn khàn đến mức không giống chính mình.
Mỗi chữ thoát ra như vừa dỗ vừa cầu. Nước mắt Giang Từ Vãn rơi lã chã lên người anh.
Ôn Tu Văn nhìn đôi mắt nàng hoe đỏ, chìa tay ra:
“Tới, anh cho em cắn lại anh, coi như chúng ta huề nhau, được không?”
Giang Từ Vãn không chút khách khí, cúi xuống cắn cổ tay anh mấy cái, để lại vài vết răng thật sâu.
Ôn Tu Văn cũng bị cô chọc cười, quả thật chẳng còn cách nào.
“Đừng động, anh lấy cho em chườm đá.” Anh để cô ngồi trên sofa, rồi xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau trở về, trong tay cầm túi chườm đá bọc khăn lông, cẩn thận đắp lên mắt cá chân cô.
Giang Từ Vãn quay mặt đi, lông mi còn vương nước mắt, môi vẫn kiêu căng chu lên.
“Còn đau không?” Ôn Tu Văn ngồi xổm, giọng dịu dàng.
Dấu răng gần như biến mất, thực ra chẳng còn cảm giác.
Nhưng cô đâu chịu bỏ qua dễ vậy.
Đột nhiên cô giơ chân đá anh, lại bị anh bắt gọn, lòng bàn tay ấm nóng áp lên mu bàn chân nàng.
“Ôn Tu Văn, anh thật đáng ghét!” Nàng rút chân về, co lên sofa, cố tình cao giọng: “Lúc nào cũng khi dễ tôi… Tôi phải nói với ba ba!”
Ôn Tu Văn trầm mặc một lát, cảm xúc cuồn cuộn lên trong đáy mắt rồi tắt nhanh.
Anh cúi xuống, vây kín cô giữa lưng ghế và ngực hắn, cả người nàng lọt thỏm trong bóng của hắn.
“Nói với ông ấy cái gì? Bảo ông ấy đuổi anh đi?”
Giang Từ Vãn bị khí thế bất ngờ làm run lên, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đúng vậy, đuổi anh đi!” Nàng ngẩng cằm, mắt còn rưng rưng, nhưng vẫn quật cường: “Anh tốt nhất ngoan ngoãn coi tôi như tiểu tổ tông mà hầu hạ, bằng không tôi bảo ba đuổi anh ra khỏi nhà!”
Ôn Tu Văn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cứng cỏi kia, câu phản bác “Rõ ràng em không hề muốn tôi đi” suýt buột miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Hắn rũ mắt, tránh né ánh nhìn thẳng thắn của cô.
Giang Từ Vãn thấy anh im lặng thì tưởng mình chiếm ưu thế, hếch mặt đắc ý:“Biết sợ rồi chứ? Xem sau này anh còn dám khi dễ tôi không.”
Cô lại đá hắn nhưng lực nhẹ hơn nhiều, giống như đang đùa, không nhận ra bàn tay hắn giấu phía sau đã siết chặt đến trắng cả đốt ngón.
Nếu sau này có cơ hội…
Yết hầu Ôn Tu Văn lăn lên xuống, ánh mắt dần thâm trầm, lóe lên một tia chiếm hữu nhưng nhanh chóng bị hắn che giấu.
“À, còn nữa, mang giày cho tôi, tôi muốn ra ngoài ngắm sao.” Giang Từ Vãn nhớ ra, mắt sáng lấp lánh nhìn anh, mọi tủi thân ban nãy dường như biến mất.
Bầu trời đêm nơi này rất đẹp, nghe nói có thể thấy cả dải ngân hà lộng lẫy.
Cô đung đưa chân, ngón chân nghịch ngợm trong không khí, giục anh.
Nhìn Ôn Tu Văn cúi đầu giúp mình xỏ giày, Giang Từ Vãn không nhịn được đưa tay chọc chọc thái dương anh:“Bây giờ biết nghe lời, vừa rồi can đảm cắn tôi đi đâu rồi?”
Cô còn cố tình xoắn chân quấy rối, thấy anh nhíu mày đè giữ mắt cá chan, trong lòng lại dâng lên cảm giác hả hê, liền vặn vẹo càng mạnh.
Ôn Tu Văn thấy cô không chịu ngoan, liền ấn nhẹ đúng chỗ vết cắn, xem như cảnh cáo.
Giang Từ Vãn lúc này mới ngoan ngoãn, hừ vài tiếng.
“Thật đúng là tiểu thư đỏng đảnh…” Ôn Tu Văn nửa quỳ trên thảm, ngón tay thon dài cầm đôi dép lông, cười như không cười ngẩng lên nhìn, trong mắt lại ẩn sự nghiêm túc:“Về sau nếu chân bị muỗi đốt, có phải cũng phải giận đùng đùng bắt anh đuổi hết cả ổ muỗi đi không?”
Mặt Giang Từ Vãn nóng bừng, đưa tay đẩy vai anh, lại bị anh thuận thế nắm chặt cổ tay.
“Xong rồi, mang giày xong.” Anh đứng lên, hơi thở thoang thoảng mùi gỗ nhàn nhạt, rất dễ chịu.
“Đi thôi, đại tiểu thư.” Anh rũ mắt nhìn cô “Không nhanh thì sao kịp, kẻo ngôi sao cũng về ngủ mất.”
Giang Từ Vãn cùng anh sóng vai đi, miệng còn lẩm bẩm “phải nói với ba”, nhưng ánh mắt lại lén nhìn sang anh.
Cổ áo sơ mi của anh mở hai nút, lộ ra đường cổ xinh đẹp, trên đó còn hằn vài vết đỏ do nàng vừa rồi đá và cào.
“Nhìn cái gì?” Anh bỗng quay lại.
Giang Từ Vãn suýt va vào ngực anh, vội dời mắt:
“Tôi nhìn anh trên mặt có chữ - viết là dễ bị bắt nạt.” Cô mở miệng dỗi.
Ôn Tu Văn bật cười khẽ, cúi người, cổ áo sơ mi mở rộng hơn: “Em tốt nhất cứ bắt nạt tôi cả đời đi.”
Đầu ngón tay anh khẽ quấn một lọn tóc nàng, giọng thấp chỉ như thì thầm cho chính mình nghe:
“Sau này nếu thời thế đảo ngược, đến lúc em rơi vào tay tôi… xem tôi thu thập em thế nào.”