Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh ăn đồ ăn xong, đến bên cửa sổ nhìn một chút, từ nơi này có thể trông thấy nơi cô treo Cố Hòa, nơi đó đã không còn ai, có lẽ Cố Hòa đã được người trong đội ngũ tìm thấy.
Sơ Tranh nhìn về nơi hôm qua bọn họ nghỉ ngơi...
"Đám người kia đi rồi." Quý Lâm dựa ở bên cạnh, cắn hộp sữa: "Bây giờ cô định đi đâu?"
"Trở về."
Mục đích của chuyến đi này chủ yếu là cướp ngọc bội.
Đạt được mục đích, đương nhiên là trở về...
Từ từ.
Hình như cô còn nhận một nhiệm vụ nữa.
Cho nên ta vụng trộm đi theo đám người Cố Hòa là được rồi, tại sao phải phí công nhận nhiệm vụ?
"Người kia làm sao bây giờ?"
"Cho Zombie ăn." Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng.
Quý Lâm không nói được, cũng không nói không được.
Sơ Tranh ngừng lại, không phải hù đến thẻ người tốt rồi chứ? Thẻ người tốt sẽ còn cảm thấy ta là người tốt không?
Nhưng trước đó người này muốn mạng của bọn họ mà... Chẳng lẽ ta còn phải giữ gã lại ăn tết sao?
Quý Lâm uống hết hộp sữa, rất không để ý hình tượng hút sùn sụt mấy lần, xác định hết rồi, mới dùng tư thế siêu lẳng lơ ném hộp sữa vào thùng rác trong nhà: "Bát gia kia, cô không tò mò?"
Có thể khống chế Zombie đấy.
"Tò mò chết sớm."
"Cô sợ chết à?" Quý Lâm giống như nghe thấy chuyện gì đó làm mình hứng thú, trong ánh mắt cũng nhiễm lên ba phần ý cười: "Tôi cho là cô không sợ chết."
Những hành vi trước đó của cô, có cái nào giống như sợ chết đâu?
"Tôi đang nhắc nhở anh." Sơ Tranh lơ đãng nói: "Đừng bị Zombie cắn."
Cô nói xong cũng đi về phía Giang Như Sương bên kia.
Quý Lâm bị mấy chữ "Zombie cắn" làm cho có chút khó chịu, cô xem thường ai đây?
Chờ Quý Lâm ra đi ngoài thì than đen kia đã không thấy đâu nữa, Sơ Tranh đang chậm rãi xuống lầu, trong tay xách theo cái túi xách kia của Giang Như Sương.
Giang Như Sương ôm Nhạc Nhạc, vừa đùa với nó vừa đi theo Sơ Tranh, hình ảnh này nhìn qua... Cực kỳ giống một nhà ba người.
Quý Lâm bị ý nghĩ này làm rùng mình.
Nhưng sau đó lại có chút khó chịu.
Về phần khó chịu vì cái gì, Quý Lâm không biết.
Quý Lâm xuống dưới, chuyện đầu tiên làm là nhìn cốp sau, cỗ thi thể kia vẫn còn co ro ở phía sau, tư thế quỷ dị.
"Cô mang theo hắn làm gì? Thời tiết nóng như vậy, chẳng mấy chốc hắn sẽ hư thối, xe của tôi không muốn kéo những thứ này!"
Sơ Tranh nghĩ kế cho hắn: "Anh đóng băng hắn lại đi."
"..." Tôi... tôi muốn đóng băng cô lại luôn!!
Quý Lâm dùng băng bao lấy thi thể kia, có thể là nguyên nhân dị năng, loại băng này cũng sẽ không tan nhanh.
"Không phải nói trở về sao? Sao cô lại chạy về hướng trung tâm thành phố?"
"Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành."
Nhiệm vụ...
Đúng rồi.
Bọn họ còn phải đi tìm thiết bị.
-
Sơ Tranh dựa theo tư liệu mà bên trên cho, rất nhanh liền tìm được thiết bị cần tìm, đều là thiết bị cỡ nhỏ, rất dễ vận chuyển.
Đương nhiên có không gian ở đây, thì càng dễ vận chuyển hơn.
Nhưng vì không muốn làm người khác chú ý, bọn họ vẫn đặt thiết bị lên một cỗ xe tải.
"Ai lái xe?"
Quý Lâm lập tức chui lên chiếc xe bảo bối của hắn: "Tôi không lái."
Giang Như Sương ôm bé con.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại có...
Sơ Tranh: "..." Ta mới không đi! Ta muốn đi chung với thẻ người tốt!
Giang Như Sương yếu ớt hỏi: "Vì sao chúng ta không cùng ngồi xe tải?"
Quý Lâm gục đầu trên tay lái, giống như cười mà không phải cười: "Các cô muốn đi thì cứ đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi."
Sơ Tranh có chút phiền muộn, ánh mắt lại lạnh, chậm rãi nói: "Xem ra chúng ta cần một tài xế."
Giang Như Sương: "..."
Quý Lâm: "..."
Sơ Tranh tìm chiếc xe ở ven đường, một mình rời đi, cũng không lâu lắm, không biết kéo được than đen kia từ đâu về.
Than đen run lẩy bẩy, nếu như không phải sợ dẫn Zombie tới, thì chỉ sợ đã sớm khóc trời đập đất.
Than đen vất vả lắm mới nhặt được cái mạng về, nào dám không theo, ngoan ngoãn ra phía sau lái xe.
"Cô không sợ hắn chạy à?"
"Hắn không dám."
Quý Lâm nhíu mày: "Vì sao, cô làm gì với hắn rồi?"
Sơ Tranh thắt chặt dây an toàn, cực kỳ lạnh lùng nói: "Anh sẽ không muốn biết."
Quý Lâm: "..."
Quý Lâm nổ máy xe, hắn chạy một đoạn đường, phát hiện người kia thật đúng là quy quy củ củ theo ở phía sau, đi ngang qua mấy lối rẽ có thể chạy, cũng không có động tĩnh.
-
Cao ốc chọc trời ở trung tâm thành phố.
Một người đàn ông ngồi trên ghế sofa bằng da thật, bắt chéo chân hút xì gà, trên mặt bàn đặt rượu vang và bò bít tết, nếu như không phải thành phố bên ngoài đều là những mảnh phế tích, thì đại khái sẽ không ai cảm thấy người đàn ông này đang ở mạt thế.
"Bát gia."
Có người từ bên ngoài tiến vào, rất cung kính khom người, sau đó mới đi lên phía trước.
"Vừa rồi bắt được mấy người sống sót ở bên ngoài, một người trong đó nói, có tin tức rất quan trọng muốn nói với ngài."
Người đàn ông nhả ra một vòng khói: "Chỉ là vì mạng sống, có thể có chuyện quan trọng gì."
"Cô ta nói rất chắc chắn, có lẽ cô ta thật sự có tin tức gì đó, Bát gia nghe một chút cũng không phí bao nhiêu thời gian." Người kia cẩn thận khuyên.
Có lẽ Bát gia cảm thấy thuộc hạ nói rất có đạo lý, phất phất tay.
Người bị dẫn tới, không phải ai khác, chính là Cố Hòa.
Đồng bạn của cô ta đều bị áp chế ở phía dưới, bây giờ chỉ có một mình cô ta.
Cố Hòa được đồng bạn cứu được, còn chưa đi được bao xa, thì gặp phải những người này.
Bát gia quan sát Cố Hòa vài lần, dáng dấp Cố Hòa cũng tạm được, nhưng Bát gia hiển nhiên cũng không phải là tục nhân, ngược lại hắn ta còn có chút cao cao tại thượng, lộ ra chút khinh thường và căm ghét.
Lúc này Cố Hòa không có không gian bên người, lại không có dị năng, trong lòng không có lực lượng, đối mặt với ánh mắt Bát gia cũng có vẻ hơi co rúm lại.
Bát gia nhẹ chậc một tiếng: "Cô có tin tức gì?"
Cố Hòa bóp lấy lòng bàn tay: "Tôi chỉ có thể nói cho một mình ngài nghe."
"Tôi không có tâm tình chơi đùa với cô, cô muốn nói thì nói, không muốn nói thì ra ngoài." Bát gia lại không dễ nói chuyện như vậy.
Cố Hòa: "..."
Cố Hòa khẽ cắn môi: "Bên trong thành phố này còn có mấy người, trên người bọn họ có gì đó, có thể ngài sẽ cảm thấy hứng thú."
Khi cái không gian kia bị Sơ Tranh cướp đi, cô ta còn có thể cảm giác được, nhưng về sau cô ta liền không cảm giác được nữa.
Giống như mối liên hệ của cô ta và không gian đã bị chặt đứt.
Lúc đầu cô ta dự định nghĩ biện pháp cướp về, nhưng mà ai biết lại gặp phải những tên điên này, bọn họ căn bản không có ý định để mình sống.
Bát gia nhướn mày: "Ồ? Thứ gì?"
Cố Hòa đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện ra tơ máu, mang theo phẫn hận, cánh môi khô nứt phun ra hai chữ: "Không gian."
-
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, mấy chiếc xe vô thanh vô tức ngừng ở chỗ này.
Trong chiếc xe ở giữa kia, Bát gia lau một khẩu súng, Cố Hòa ngồi đối diện, thân thể căng cứng.
"Cô biết nếu cô lừa tôi, sẽ có kết cục gì không?"
"Tôi không lừa ngài." Cố Hòa xiết chặt hai tay, ánh mắt cô ta không ngừng nhìn về phía thứ bị tấm vải che nắng màu đen ngăn trở phía sau, giống như đằng sau có thứ gì đó rất đáng sợ, giọng nói cũng đang phát run: "Khối ngọc bội kia chính là một không gian."
Bát gia gật gật đầu, nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, cơ hồ là đồng thời, một chiếc xe chạy như bay mà qua, đằng sau đi theo một chiếc xe tải.
Bát gia vén vải che nắng lên, đằng sau có một chiếc lồng, bên trong lồng nhốt một con Zombie.
Zombie không tính là lớn, không lớn hơn mười tuổi.
Cuộn tròn trong lồng, nó và Zombie khác không giống nhau, trên người mặc dù nát rữa, Zombie hóa, nhưng một con mắt của nó giống với con người, là sáng tỏ.
***
Thời gian này Nhiên Nhiên bận đến mức không có thời gian đi cà khịa dạo luôn Chắc phải qua hết tuần sau mới rảnh rảnh được, nên là thời gian này, Nhiên lết được đến đâu thì hay đến đó nhé