Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1226

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chờ xe biến mất không thấy gì nữa, Thịnh Diễm mới thu tầm mắt lại, hắn cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay.

Mạnh Sơ Tranh, người đại diện...

Người đại diện?

Thịnh Diễm xiết chặt danh thiếp trong tay, đậu xe đạp ngay ngắn, cõng ghita tiến vào công ty.

Nửa tiếng sau, Thịnh Diễm cúi thấp đầu đi ra.

Hắn vừa giải cứu xe đạp từ trong một hàng xe ra, điện thoại trong túi bỗng rung lên.

Thịnh Diễm lấy điện thoại di động ra ấn nghe: "Alo?"

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có vẻ hơi già nua, lại lộ vẻ quan tâm: "Tiểu Diễm, sao rồi, thông qua không?"

Thịnh Diễm cúi thấp đầu, dùng chân đá đá bánh xe đạp: "Không, cháu đến muộn."

"A? Sao lại đến muộn?"

"Không sao, lần sau còn có cơ hội." Thịnh Diễm biết rõ người bên kia điện thoại không nhìn thấy, nhưng vẫn nâng lên một nụ cười: "Ông, cháu không nói chuyện với ông nữa, cháu sẽ về ngay đây."

Thịnh Diễm cúp điện thoại, chậm rãi thở ra một hơi, động viên mình dưới đáy lòng, rồi cưỡi lên xe đạp rời đi.

-

Sơ Tranh không đi gặp Hoa Hòe, cả ngày ở trong nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cá muối đến phi thường đúng chỗ.

Mấy người ăn vạ kia, không quá hai ngày liền bị bắt.

Vương Giả sớm biết tiểu tỷ tỷ sẽ không hảo tâm như vậy, thật sự cứ thế mà bỏ qua cho bọn họ.

Hôm nay Sơ Tranh nhận được điện thoại của công ty, bảo cô đến công ty một chuyến.

Công ty mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc sẽ tìm cô, dù sao Hoa Hòe cơ bản không có hoạt động gì, ngày hôm nay đột nhiên gọi cô...

Chế độ ở cái công ty này của nguyên chủ, thu nhập của người đại diện và nghệ sĩ móc nối với nhau, nếu như nghệ sĩ không có thu nhập, thì người đại diện cũng chỉ có một chút tiền phụ cấp.

Cho nên bình thường có đến công ty hay không cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao bạn muốn kiếm tiền, thì bạn phải nỗ lực cho nghệ sĩ của bạn kiếm tiền.

Mà nghệ sĩ trong tay nguyên chủ chỉ có một người là Hoa Hòe.

Xem ra đã đến thời điểm đi từ chức...

Hai ngày này Hoa Hòe cũng không tìm cô, không biết đang làm gì, nhưng Sơ Tranh nghe nói tiết mục kia của Lương thiếu đã bắt đầu, Hoa Hòe không đi.

Sơ Tranh đậu xe ở dưới lầu công ty, cô vừa xuống xe, một đám phóng viên khiêng trường thương đoản pháo gào thét mà qua, bao vây lấy người đi từ cửa chính công ty tới.

Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, hình như là người mới gần đây công ty nâng - Á Trừng, hai ngày này Sơ Tranh không xem tin tức, không biết đám phóng viên này sao lại vây tới công ty.

Sơ Tranh vừa đóng cửa xe lại, Lý Linh Linh xách túi xách bản giới hạn, từ trên một chiếc xe sát vách đi xuống, ánh mắt đảo qua xe cô, mang theo điểm ác ý hỏi: "Người đại diện Mạnh gần đây phát tài à? Lái xe những 300 vạn!"

Chuyện lần trước, làm Lý Linh Linh rất mất mặt.

Thế nhưng mấy ngày nay, Lý Linh Linh không hề gặp được Sơ Tranh.

Hoa Hòe ngược lại có gặp một lần, nhưng mà một mình hắn ta ra vào công ty, cũng không nhìn thấy Sơ Tranh.

"Tôi lái xe mấy trăm vạn, liên quan gì đến cô?" Ta khai hỏa bắn tên cũng chẳng có xu quan hệ nào với ngươi!

"Ha ha, đương nhiên không liên quan đến tôi, chỉ là tò mò, sao người đại diện Mạnh bỗng nhiên có tiền như vậy, chẳng lẽ là trèo lên kim chủ nào rồi?"

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đáp: "Đúng vậy, cô có muốn đổi một kim chủ có thể mua cho cô siêu xe 300 vạn không."

Lý Linh Linh: "..."

Loại chuyện này mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, ai sẽ trắng trợn thừa nhận như vậy?

Sơ Tranh không có kim chủ gì, cũng không phải nghệ sĩ, cô muốn nói sao thì nói, đương nhiên sẽ không bận tâm gì cả.

Lý Linh Linh thì không giống, dù sao cô ta cũng là nghệ sĩ, cho dù chỉ hơn mười tám tuyến, thì cũng phải chú ý nói chuyện và hành vi.

Bị Sơ Tranh đáp trả cho một câu, lúc này chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn cô.

Sơ Tranh không nhìn Lý Linh Linh, đi về phía công ty: "Đừng trừng, tiền phẫu thuật đắt như thế, tích lũy ít tiền không dễ dàng gì."

Khi đi ngang qua, lạnh như băng ném ra một câu nói như vậy.

Biểu cảm của Lý Linh Linh lập tức biến đổi, nghệ sĩ bây giờ có ai mà không động dao động kéo, càng là người không hot, thì càng muốn mình trở nên xinh đẹp.

Lại nhìn Sơ Tranh... đáy lòng Lý Linh Linh ghen ghét một trận.

Sơ Tranh đi từ cửa sau công ty vào, một đường đến văn phòng của người lãnh đạo trực tiếp của cô.

"Tiểu Mạnh tới rồi à."

Sơ Tranh quét mắt nhìn văn phòng một vòng, Hoa Hòe ngồi ở trên ghế sofa, bên cạnh còn có một người đàn ông ước chừng trên dưới ba mươi tuổi.

Người đàn ông này chính là người đại diện tiếp nhận Hoa Hòe sau khi Hoa Hòe hot lên trong trí nhớ của nguyên chủ... Cũng là người đại diện của Á Trừng mà trước đó trông thấy dưới cổng công ty.

Phương Quân tướng mạo anh lãng đẹp trai, có khí chất của loại người rắn rỏi kiên cường. Người này rất có địa vị trong công ty, tài nguyên trong tay tốt, giao thiệp rộng, rất nhiều nghệ sĩ đều muốn đi theo người này.

Ngày hôm nay y thế mà lại ở đây, chẳng lẽ là kịch bản diễn ra trước thời hạn?

Hoa Hòe đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, biểu cảm trên mặt có chút âm lãnh, nhưng chỉ trong nháy mắt liền thu liễm đi, còn cười rất thân thiện với cô, giống như giữa bọn họ chưa có chuyện gì phát sinh cả, vẫn giống như trước kia.

Sơ Tranh chỉ có thể cảm thán dưới đáy lòng: Tượng vàng Oscar phải đập chết hắn ta mới đúng.

"Tiểu Mạnh à..." Người lãnh đạo trực tiếp ra hiệu Sơ Tranh ngồi xuống, thần sắc trên mặt không nhìn ra dị thường: "Hôm nay gọi cô tới đây, là có chuyện muốn nói."

"Vừa vặn tôi cũng có chuyện." Sơ Tranh đưa đơn từ chức đã chuẩn bị xong từ sớm tới: "Tôi định từ chức."

Người lãnh đạo trực tiếp: "??"

Hoa Hòe lập tức đứng lên: "Tiểu Mạnh, sao em lại muốn từ chức? Không phải em nói muốn cùng anh đối mặt với khó khăn sao?"

"Tôi từng nói sao?" Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn ta.

Trên mặt Hoa Hòe tràn đầy gấp gáp, giống như thật sự không muốn cô từ chức vậy: "Trước kia em từng nói với anh, em không nhớ rõ sao?"

"Tôi chưa từng nói." Sơ Tranh phủ nhận đến đúng lý hợp tình, đó là nguyên chủ nói, không có quan hệ gì với cô, không có bệnh!

Hoa Hòe vừa khiếp sợ lại vừa không thể tin: "Tiểu Mạnh chúng ta nói chuyện riêng."

"Không có gì để nói cả." Sơ Tranh nhìn về phía cấp trên của mình: "Không có việc gì thì tôi đi trước."

Sơ Tranh không để ý tới Hoa Hòe ngăn cản, nghênh ngang rời khỏi công ty.

Hoa Hòe còn có chính sự, không tiện đuổi theo cô ra ngoài.

"Ai... Việc này thật là." Người lãnh đạo trực tiếp điểm lên đơn từ chức của Sơ Tranh một cái: "Nếu đã như thế, vậy Hoa Hòe, cậu đi theo Phương Quân trước đi."

Phương Quân nhíu mày, y là đột nhiên bị gọi đến đây, cũng không biết có một màn như thế.

"Tổng thanh tra, nghệ sĩ trong tay tôi đã đủ nhiều, không có tinh lực..."

Tổng thanh tra phất tay tay, Phương Quân thức thời ngậm miệng.

"Biết cậu rất bận, nhưng bản thân Hoa Hòe điều kiện không tệ, tin tưởng cậu nhất định có thể dẫn dắt được."

Phương Quân: "..."

Bản thân Hoa Hòe đúng là có điều kiện không tệ, nhưng vào công ty lâu như vậy, mà ngay cả bọt nước cũng không kích thích lên nổi...

Nhưng bây giờ tổng thanh tra nói rõ là muốn đưa người này cho mình, Phương Quân chỉ có thể tiếp nhận.

Sau khi Hoa Hòe đến trong tay Phương Quân, làm sao còn có thể lười biếng như khi Sơ Tranh mang hắn ta nữa, Phương Quân không hài lòng đủ kiểu với hắn ta, mỗi lúc trời tối đều phải ở phòng tập luyện của công ty đến quá nửa đêm mới có thể rời đi.

Đáng tiếc kĩ năng thiên phú của Hoa Hòe có lẽ đều tập trung ở dung mạo bên ngoài, sáng tác bài hát kém, hát cũng hát chẳng ra sao cả.

Phương Quân dời một bài hát từ chỗ Á Trừng qua cho hắn ta, vì chuyện này, Á Trừng rất bất mãn với Hoa Hòe.

-

Hoa Hòe vẫn muốn tìm Sơ Tranh, rốt cuộc nửa tháng sau, Hoa Hòe tìm được cơ hội.

Đây là một buổi tiệc rượu, Phương Quân mang Á Trừng bây giờ đang hot tham gia, Hoa Hòe chỉ là theo đuôi đến.

Ngoại hình khí chất của Á Trừng và Hoa Hòe đều rất giống nhau, phong cách ca hát cũng có chút tương tự, còn có ân oán vì Phương Quân chuyển bài hát cho Hoa Hòe dùng, hai người vừa nhìn nhau đã sinh ra chán ghét.

Nhưng Hoa Hòe biết tầm quan trọng của cơ hội này, trên đường đi không thèm đếm xỉa đến Á Trừng châm chọc khiêu khích.
Bình Luận (0)
Comment