Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1317

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ở bên ngoài chờ yến hội tan cuộc, nhưng cô cũng không nhìn thấy ba người Đỗ gia rời đi, không biết là không đi bên này, hay là vừa rồi nhiều người ra ngoài, tầm mắt cô bị ngăn chặn.

Đợi uổng công.

Ai.

Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực chính là đáng thương như thế đấy.

Ngay khi Sơ Tranh đồng tình với mình, ánh mắt liếc qua thoáng thấy Bùi thiếu vội vàng ra ngoài, anh ta nhìn quanh cửa ra vào hai vòng, rồi đi qua một phương hướng.

Sơ Tranh nhìn sang theo phương hướng kia, ánh mắt hơi phát lạnh.

Sơ Tranh bảo tài xế lái xe ra bên ngoài chờ mình, cô đi qua phương hướng mà Bùi thiếu đi.

Bùi thiếu chạy từ trong bóng tối ra, xém chút đụng vào Sơ Tranh.

Bùi thiếu lui lại hai bước, cấp tốc bỏ tay vào trong túi quần: "Sơ... Tranh tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Lời vừa rồi Bùi Kim Minh nói với mình, bây giờ ký ức của Bùi thiếu vẫn còn mới mẻ.

Cô gái có thể làm Bùi Kim Minh thấy vừa mắt, cũng không nhiều...

Để Bùi Kim Minh cảm thấy xứng với con trai bảo bối của ông—— cũng chính là mình đây, càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sơ Tranh không để ý tới anh ta, đi ra phía bóng tối đằng sau.

Nơi đó trống rỗng, không có người nào.

"Sơ Tranh tiểu thư, cô tìm gì thế?" Bùi thiếu không rời đi, ngược lại tò mò nhìn cô.

"Người vừa rồi nói chuyện với anh đâu?"

"Sơ Tranh tiểu thư nhìn lầm rồi." Bùi thiếu mỉm cười: "Nơi này chỉ có một mình tôi, tôi chỉ đến đây nhận một cú điện thoại."

Nhìn lầm?

Sơ Tranh hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi ở trong đầu hai lần, cô rất xác định mình không nhìn lầm.

Cô không xác định vị Bùi thiếu này vì nguyên nhân gì mà bao che cho Thư Tuyển, cho nên cô cũng không nhiều lời.

"Có lẽ thế."

Sơ Tranh cùng Bùi thiếu đi ra con đường bên ngoài.

Bùi thiếu triển khai phong độ thân sĩ của mình: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi đưa cô về nhé?"

"Không cần."

Sơ Tranh không chút lưu tình từ chối ý tốt của anh ta, cũng nhanh chóng rời đi.

Bùi thiếu nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh, tận đến khi không nhìn thấy nữa, mới mò điện thoại trong túi ra, soạn một tin nhắn gửi ra ngoài.

-

Trên xe buýt.

Đây là chuyến xe cuối của thành phố, người trên xe không nhiều.

Phía trước nhất là một thành phần tri thức tăng ca về, lúc này dựa vào chỗ ngồi ngủ thiếp đi.

Ở giữa ngồi hai học sinh, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào nhau, vừa nhìn đã biết chính là vụng trộm chạy đến nói chuyện yêu đương.

Hàng cuối cùng có một nam sinh ngồi, hắn đội mũ lưỡi trai, vành nón đè thấp, ngăn chặn dung mạo.

Nếu như không phải ánh trăng và ánh sáng của thành phố thỉnh thoảng đảo qua hắn, thì có lẽ sẽ không ai phát giác ra nơi đó có người.

Điện thoại trong tay nam sinh sáng lên, đầu ngón tay điểm lên màn hình một chút, tin nhắn nhảy ra.

【 Bùi: Cậu biết Đỗ Sơ Tranh? 】

Đỗ Sơ Tranh?

Đỗ...

Trong đầu nam sinh hiện lên một bóng người.

Đầu ngón tay hắn nhanh chóng đánh chữ.

【 Thư Tuyển: Biết. 】

【 Bùi: Vừa rồi hình như cô ta trông thấy cậu, giống như muốn tìm cậu đấy. 】

Tìm hắn...

Hồi lâu sau Thư Tuyển mới đánh chữ.

【 Thư Tuyển: Tôi biết rồi. 】

Thư Tuyển thả điện thoại vào lại trong túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn nê ông của thành thị kéo ra lưu ảnh chói lọi trên cửa sổ xe.

-

Đỗ gia.

Đỗ Hạ trở về lập tức về phòng.

Phòng khách chỉ còn lại Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân.

Đỗ tiên sinh hút thuốc, cau mày.

Cuối cùng, Đỗ tiên sinh nhấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc: "Đứa bé kia nói thế nào cũng là chúng ta nuôi lớn, sao bà phải làm khó dễ con bé?"

Hôm nay việc này náo thành thế này, những người kia sẽ đồn đại thế nào?

Đỗ gia ngay cả chút khoan dung cũng chẳng có?

"Tôi làm khó dễ nó?"

Câu này vừa nói ra, Đỗ phu nhân liền bùng nổ.

"Nó đối xử với tôi ra sao? Chuyện của Hạ Hạ lần trước, tôi tìm nó, nói bao nhiêu lời với nó, nó thì thế nào? Nếu không phải trước kia nó hành xử như vậy với tôi, thì tôi có thể làm vậy với nó à, là nó vong ân phụ nghĩa trước!"

Đỗ tiên sinh thở dài: "Chuyện kia vốn chính là Hạ Hạ không đúng."

Đỗ phu nhân: "Tôi cũng không nói Hạ Hạ đúng, không phải tôi nói sẽ để Hạ Hạ bí mật xin lỗi nó rồi sao?"

Đỗ tiên sinh: "..."

Đỗ phu nhân tiếp tục lớn giọng phát tiết bất mãn: "Hạ Hạ thất lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chịu khổ nhiều năm như thế. Nó thì sao? Tôi cho nó ăn ngon uống sướng, cưng chiều nó như vậy, nó lại báo đáp chúng ta thế đấy?"

Đỗ tiên sinh cũng coi như lý trí: "Chuyện này cũng không thể trách con bé. Chuyện ôm nhầm con, chúng ta đều có trách nhiệm, lúc trước nếu như cẩn thận hơn..."

"Khoan đã, lão Đỗ, ông có ý gì?" Đỗ phu nhân cắt ngang lời Đỗ tiên sinh: "Bây giờ ông muốn nói chuyện giúp nó đúng không? Ông phải rõ ràng, ai mới là con gái ruột của ông!!"

Vấn đề này, Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân không nói thông suốt được, dời chủ đi đề.

"Tại sao con bé lại biết Bùi tiên sinh?"

"Tôi làm sao biết." Đỗ phu nhân không vui: "Ai biết nó dùng biện pháp gì, trèo lên Bùi gia... Khó trách trước đó ngang như vậy, hóa ra phía sau có Bùi gia làm chỗ dựa."

Nói đến phần sau Đỗ phu nhân bắt đầu âm dương quái khí.

Đỗ tiên sinh cảm thấy có chút chói tai, cau mày nói: "Bà có thể bớt nói đôi câu đi được không?"

"Tôi nói sai?"

Đỗ phu nhân hừ lạnh một tiếng.

"Nếu không có Bùi gia làm chỗ dựa, sao nó dám ngang như vậy?"

Đỗ phu nhân bây giờ là nhận định, Sơ Tranh dám không kiêng nể gì như thế, chính là ỷ vào Bùi gia.

Đỗ tiên sinh: "..."

Đỗ tiên sinh xoa xoa mi tâm, từ sau khi phát hiện đứa bé kia không phải con ruột của bọn họ, bà ta giống như nhìn đứa bé kia không vừa mắt vậy.

Đó xác thực không phải con gái ruột của bọn họ, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy thì sao?

Nhan gia đúng là hơi nghèo, nhưng mà cha mẹ người ta cũng không hề bạc đãi con gái bọn họ, thứ cho Đỗ Hạ cũng tương tự như đồ tốt nhất đối với bọn họ.

Đỗ tiên sinh không dám nói những chuyện này.

Vừa nói là Đỗ phu nhân lập tức muốn nổi giận, cảm thấy con gái ruột bà ta phải chịu khổ.

Đỗ Hạ đúng là phải chịu khổ, nhưng chuyện này bọn nhỏ không sai...

"Được rồi được rồi." Đỗ tiên sinh khoát khoát tay, không muốn nói tiếp với Đỗ phu nhân: "Đi ngủ sớm một chút đi."

Đỗ phu nhân giữ chặt Đỗ tiên sinh: "Ông đi đâu vậy?"

"Công ty còn có việc."

Đỗ phu nhân lúc này thần kinh suy nhược: "Muộn như vậy công ty có chuyện gì, có phải ông có người ở bên ngoài rồi không?"

"Bà nói bậy bạ gì đó?!" Đỗ tiên sinh cũng có chút lửa giận.

"Không cho ông đi!"

"..."

Đỗ tiên sinh bị Đỗ phu nhân kéo, ông ta muốn đi cũng không đi được.

Đây đều là chuyện quái gì vậy chứ!

-

Kỳ nghỉ lễ kết thúc, Đỗ Hạ mặc quần áo mới nhất của nhãn hiệu nào đó tới trường học, vừa đến cổng trường liền bị người ta lôi kéo hỏi lung tung này kia.

Đỗ Hạ cực kỳ hưởng thụ cảm giác được nịnh nọt này.

Trên mặt tươi cười đắc ý, bày ra những thứ cô ta mặc trên người cho đám người này xem.

"Nhan Sơ Tranh!" Đỗ Hạ đứng trong đám người, nhìn thấy Sơ Tranh, lập tức cất giọng gọi cô.

Sơ Tranh một tay đút túi, một cái tay khác xách túi sách màu hồng phấn, hờ hững đi đến cổng trường, chuẩn bị đi vào.

Nghe thấy Đỗ Hạ gọi cô, cô cũng chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, như không có hứng thú tiếp tục đi vào bên trong.

Đỗ Hạ làm sao có thể thuận theo mong muốn của cô, đẩy đám người ra, mấy bước đi qua, chặn cô ở phía ngoài cổng trường.

Đỗ Hạ cố ý để lộ đồng hồ trên cổ tay ra, lắc lắc trước mặt Sơ Tranh một chút, ý tứ khoe khoang rất rõ ràng.

Ánh mắt Sơ Tranh cũng chẳng đổi chút nào, giống như không biết trên cổ tay cô ta đeo thứ gì.

Đỗ Hạ không có được kết quả mình mong muốn, tâm tình bực bội bất mãn.

Cô ta đột nhiên hỏi: "Cô và Bùi tiên sinh có quan hệ thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment