Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1387

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sau khi Hoa Lạc Bất Tẫn chia tay với Dạ Văn Tiêu, lập tức ở bên Tương Mộ.

Sau khi Hoa Lạc Bất Tẫn được điều động công việc, mới biết được Tương Mộ là cấp trên của mình.

Không phải có câu nói gì mà nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng sao.

Quan hệ của hai người mặc kệ là ở trong game, hay là ở hiện thực, đều nhanh chóng phát triển.

Rất nhanh liền phát triển đến tình trạng nói chuyện cưới gả.

Phải chuẩn bị hôn lễ, Hoa Lạc Bất Tẫn ít lên game hơn nhiều.

Nhưng vào ngày hôn lễ diễn ra, Tương Mộ đột nhiên mất tích.

Không chỉ như thế, cô ta còn bị mang đi điều tra, mặc dù cuối cùng được thả ra, nhưng cũng mất hết mặt mũi trong hôn lễ.

Hoa Lạc Bất Tẫn làm cách nào cũng không liên lạc được với Tương Mộ.

Người của phía cảnh sát nói cho cô ta biết, công ty của Tương Mộ xảy ra vấn đề, hắn ta ôm tiền chạy rồi.

Hoa Lạc Bất Tẫn đần độn hết cả người.

Trước đó Tương Mộ hết thảy đều bình thường, công ty cũng không có vấn đề gì, sao lại ôm tiền chạy?

Về sau Hoa Lạc Bất Tẫn nghe ngóng được, là có mấy hạng mục xảy ra vấn đề, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, mắt xích tài chính của công ty Tương Mộ đứt gãy, lỗ thủng rất nhanh mở rộng.

Tương Mộ biết mình không ngăn nổi, nên ôm số tiền còn lại, trực tiếp chạy trốn.

Chuyện này trong kịch bản cũng có phát sinh, nhưng lúc ấy Hoa Lạc Bất Tẫn đã có Tần Lạc.

Cô ta lợi dụng Tần Lạc, rất nhanh liền giúp Tương Mộ ổn định thế cục.

Bây giờ không có Tần Lạc, Tương Mộ và Hoa Lạc Bất Tẫn trực tiếp mỗi người đi một ngả.

-

【 Tiểu tỷ tỷ, cô thật hèn hạ. 】

"Ta làm sao?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta chẳng qua chỉ là làm cho chuyện này phát sinh sớm hơn, bọn họ mất đi bàn tay vàng là Tần Lạc, trách ta à? Chuyện này trách mi, là mi đưa quyền có thẻ người tốt cho ta."

【...】 Ta ta, ta ta ta...

Đây là nồi của ta!

Tức chết hệ thống!

"Lại nói không phải mi muốn bọn họ xui xẻo sao?"

Sơ Tranh cảm thấy chuyện mình làm không hề sai chút nào.

Cô đều chiếu theo yêu cầu mà làm!

【...】 Làm gì có ai lén lút sau lưng như cô chứ!!

Cô cũng trốn tránh, người ta làm sao mà thấy được cô!!

Hệ thống của ngài đã tự bế. jpg

-

Hoa Lạc Bất Tẫn không tìm thấy Tương Mộ, lại lên game tìm Dạ Văn Tiêu.

Sơ Tranh cho là Dạ Văn Tiêu sẽ không tha thứ cho Hoa Lạc Bất Tẫn.

Nhưng cô không nghĩ tới, Dạ Văn Tiêu thế mà lại tha thứ cho cô ta.

Sơ Tranh: "..."

Nón xanh rất dễ đội sao?

Chẳng lẽ đây chính là chân ái trong truyền thuyết?

Nón xanh dù đội nghìn vạn lần, vẫn thương em như mối tình đầu.

Hoa Lạc Bất Tẫn đại khái cũng không nghĩ tới, Dạ Văn Tiêu yêu mình sâu đậm như vậy, rất nhanh đã cùng Dạ Văn Tiêu gặp mặt.

Cùng ngày hôm đó liền lăn giường.

Dạ Văn Tiêu đến thành phố của Hoa Lạc Bất Tẫn, chờ ngày hôm sau lúc Hoa Lạc Bất Tẫn thức dậy, phát hiện đầu giường đặt mấy tờ tiền, Dạ Văn Tiêu đã không thấy tăm hơi, cả người đều đần hết cả.

Hoa Lạc Bất Tẫn căn bản không biết Dạ Văn Tiêu ở thành phố nào, nhà ở đâu, chỉ có thể vào game tìm người.

Kết quả Dạ Văn Tiêu đã kéo đen cô ta.

Hoa Lạc Bất Tẫn thật sự không còn cách nào, chỉ có thể lên thế giới.

【 Thế giới 】 Hoa Lạc Bất Tẫn: Dạ Văn Tiêu anh đừng làm quá tuyệt tình!

Hoa Lạc Bất Tẫn ở thế giới hô nửa ngày, trừ quần chúng ăn dưa, Dạ Văn Tiêu hoàn toàn không lộ diện.

【 Thế giới 】 Hoa Lạc Bất Tẫn: Dạ Văn Tiêu, tôi biết anh đang online, anh đừng tưởng rằng cứ trốn tránh tôi là được, tôi nói cho anh biết, tôi mang thai con anh rồi.

【 Thế giới 】 Quần chúng ăn dưa:!!!

【 Thế giới 】 Trường Giang Trường Giang ta là Ngân Hà:!!!

【 Thế giới 】 Điêu dân to gan:!!!

Trên thế giới một mảnh dấu chấm than.

Đại khái là lời Hoa Lạc Bất Tẫn nói quá khiếp sợ, cuối cùng Dạ Văn Tiêu cũng hiện thân.

Nhưng hắn ta không lên thế giới.

【 Nói chuyện riêng 】 Dạ Văn Tiêu: Lúc này mới mấy ngày, cô đã mang thai con của tôi?

【 Nói chuyện riêng 】 Hoa Lạc Bất Tẫn: Dạ Văn Tiêu anh có ý gì? Ngủ với tôi xong rồi không nhận?

【 Nói chuyện riêng 】 Dạ Văn Tiêu: Trước kia khi cô cắm sừng tôi, không phải rất sảng khoái sao? Tôi tiêu nhiều tiền trên người cô như thế, dù thế nào cô cũng phải để tôi thoải mái một chút chứ.

【 Nói chuyện riêng 】 Hoa Lạc Bất Tẫn:...

Người mà bình thường luôn luôn dỗ dành cô ta, đột nhiên nói chuyện khó nghe như vậy, Hoa Lạc không kịp thích ứng.

Đáy lòng từng trận buồn nôn.

【 Nói chuyện riêng 】 Hoa Lạc Bất Tẫn: Dạ Văn Tiêu anh chính là loại đàn ông cặn bã!

【 Nói chuyện riêng 】 Dạ Văn Tiêu: Cô thích nói thế nào thì tùy cô, về sau đừng tiếp tục tìm tôi nữa.

【 Nói chuyện riêng 】 Hoa Lạc Bất Tẫn: Dạ Văn Tiêu sao anh có thể làm thế!

[ Xin lỗi, bạn không còn là bạn tốt của đối phương, tin nhắn gửi đi thất bại. ]

Hoa Lạc Bất Tẫn nhìn nhắc nhở, thật lâu sau cũng không kịp phản ứng.

Sơ Tranh cũng không ngờ tới Dạ Văn Tiêu sẽ có thao tác này, chỉ có thể nói cô xem thường sức chiến đấu của vị tra nam này rồi.

Cho dù lúc trước nguyên chủ không chết, kết hôn với vị này, sau khi cưới cũng sẽ bị làm cho tức chết.

Hoa Lạc Bất Tẫn cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Ở trên diễn dàn tố cáo Dạ Văn Tiêu lừa gạt.

Lầu 1: Đi ngang qua

Lầu 2: Xếp hàng

...

Lầu 6: Lâu chủ chính là Hoa Lạc Bất Tẫn à?

Lầu 7: Lúc trước ở bên Dạ Văn Tiêu, về sau lại thông đồng với Tương Mộ, cho Dạ Văn Tiêu người ta đội nón xanh, cô cũng thật đáng đời.

Lầu 12: Đậu má! Đại thần Dạ Văn Tiêu ngủ với người ta rồi không nhận à

Lầu 15: Loại chuyện không biết xấu hổ này mà còn dám lấy ra nói, quá không biết nhục rồi!

Lầu 19: Dạ Văn Tiêu trâu.

Lầu 24: Trước đó không phải cô ngoại tình với đại thần Tương Mộ trước à, chuyện này hai bên đều không phải thứ tốt lành gì.

Lầu 25: Đồng ý với lầu trên.

...

Tầng lầu càng đóng càng cao.

Nhưng người bênh Hoa Lạc Bất Tẫn cũng không nhiều, ngược lại có một số người chơi nam mở miệng đùa giỡn cô ta, dùng từ cực kỳ buồn nôn.

Hoa Lạc Bất Tẫn tức giận đến một ngày chưa ăn cơm.

Cô ta cũng không dám online, chỉ có thể ẩn thân.

【 Nói chuyện riêng 】 Nam Diên Bắc Bè: Hoa Lạc... Hội trưởng bảo cô về công hội.

【 Nói chuyện riêng 】 Hoa Lạc Bất Tẫn: Chuyện gì?

【 Nói chuyện riêng 】 Nam Diên Bắc Bè: Cô cứ về đi.

Nam Diên Bắc Bè không nói, chỉ bảo Hoa Lạc Bất Tẫn về trước đi.

Hoa Lạc Bất Tẫn trở lại công hội, phòng nghị sự không nhiều người, đều là người quen thuộc với Hoa Lạc Bất Tẫn.

Còn lại chính là hội trưởng và Lan Tâm trước đó thay chức trưởng lão cấp cao của cô ta.

"Hoa Lạc." Hội trưởng trầm giọng nói: "Thời gian trước cô lên mạng rất không ổn định, chuyện trong công hội, cô cũng không hề quan tâm."

"... Tôi có việc." Hoa Lạc Bất Tẫn nói: "Hội trưởng tôi..."

Hội trưởng khoát khoát tay: "Nếu cô đã có việc, vậy trước tiên cứ xử lý cho tốt đi, công hội bây giờ chúng tôi cũng giải quyết được..."

Hoa Lạc Bất Tẫn nghe một hồi, rất nhanh kịp phản ứng hiểu được ý tứ của hội trưởng.

Đây là muốn khai trừ cô ta.

"Hội trưởng, khi công hội thành lập tôi đã ở đây, anh muốn đuổi tôi đi!?"

Hội trưởng: "Hoa Lạc, tôi biết, nhưng bây giờ tâm tư của cô không đặt trên công hội, cô biết xếp hạng tháng trước của công hội chúng ta không?"

"Tôi..."

Khoảng thời gian này cô ta làm sao có thời giờ quan tâm những thứ này.

Hội trưởng: "Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi một thời gian cho tốt đi."

Hoa Lạc Bất Tẫn đương nhiên không muốn, nói với hội trưởng nửa ngày.

Thậm chí cuối cùng cũng đã mở miệng cầu xin anh ta, nể tình cô ta theo chân công hội đi đến bây giờ, cho cô ta thêm một cơ hội nữa.

Hội trưởng không có ý tứ nhả ra.

Hoa Lạc Bất Tẫn nắm tay, cắn răng nói: "Được, tôi biết rồi."

Cô ta trực tiếp mở bảng công hội ra, không chút do dự rời khỏi công hội.

Hoa Lạc Bất Tẫn trầm mặt rời khỏi công hội.

Có mấy người chơi đi ra cùng, muốn khuyên nhủ Hoa Lạc Bất Tẫn, lại bị Hoa Lạc Bất Tẫn gầm thét một trận.

Bọn họ vốn có hảo tâm, bị rống như thế, tâm tình không cần nghĩ cũng biết.

Hai bên tan rã trong không vui.
Bình Luận (0)
Comment