Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1455

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 10.3%. 】

Sơ Tranh: "..."

Người tốt khó làm mà.

-

"Con bị làm sao vậy? Sao có thể đẩy Tuệ Tuệ chứ?"

Sơ Tranh vừa mở mắt đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da ở đối diện, đang dùng vẻ mặt thất vọng nhìn cô.

Sơ Tranh: "..."

Ta làm gì!

Tuệ Tuệ là con chó điên nào!

Sơ Tranh bảo trì vẻ mặt không chút cảm xúc của đại lão, người đàn ông trung niên vẫn còn tiếp tục nói: "Con nhìn con bây giờ xem giống kiểu gì..."

"Ôn Hoằng Nghị, con gái tôi không tới phiên ông giáo huấn." Cánh tay Sơ Tranh bị người kéo một cái, một người phụ nữ mạnh mẽ bảo vệ cô vào trong lòng.

"Bà... Chính là bà chiều nó quá, bà xem bà chiều nó thành bộ dạng gì rồi này!!" Người đàn ông trung niên chỉ vào người phụ nữ.

Người phụ nữ trang dung tinh xảo, khí thế cường đại, nhìn là biết chính là một nữ cường nhân.

"Tôi chỉ có một đứa con gái như thế, tôi không chiều nó thì chiều ai? Tôi cũng không giống như một số người, ăn trong bát nhìn trong nồi, xem con riêng như bảo bối."

"Liễu Hàm San!" Ôn Hoằng Nghị giận dữ mắng một tiếng.

"Tranh Tranh chúng ta đi." Người phụ nữ lười nói nhảm với ông ta, nhẹ giọng nói chuyện với Sơ Tranh.

"Liễu Hàm San bà chiều nó như thế, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"

Giọng nói của Ôn Hoằng Nghị từ phía sau truyền đến.

"Không phiền Ôn tổng ngài hao tâm tổn trí."

-

Liễu Hàm San dẫn Sơ Tranh lên xe, Sơ Tranh không có cơ hội tiếp thu ký ức, đành phải trước yên tĩnh chờ đợi trước.

Liễu Hàm San thắt chặt dây an toàn, không lập tức lái xe, mà là quay đầu hỏi cô.

"Con thật sự đẩy An Tuệ à?"

"..."

Ta mẹ nó làm sao biết ta có đẩy không!!

An Tuệ là ai bây giờ ta còn chưa biết đâu!

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, phủ nhận nói: "Không có."

Mặc kệ có hay không, trước tiên phủ nhận đã rồi nói!

Liễu Hàm San nhìn cô vài giây, nổ máy xe: "Không có là tốt rồi, một đứa con riêng không đáng cho con đưa cả mình vào, hiểu chưa?"

"Vâng."

Con riêng... Xem ra lại là vở kịch hào môn rồi.

Liễu Hàm San kinh ngạc nhìn cô vài lần, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, không nói thêm gì nữa, lái xe đưa Sơ Tranh đến chỗ ở.

"Công ty mẹ còn có việc, con tự đi lên đi."

Sơ Tranh: "..."

Ta đi đâu!

Ta mẹ nó ngay cả ta ở đâu cũng không biết!

Sơ Tranh hít sâu một hơi, trấn định xuống xe.

Không thể hoảng.

Bình tĩnh.

Cô muốn đợi Liễu Hàm San rời đi, tiếp thu ký ức rồi lại nói, nhưng Liễu Hàm San không có ý định lái xe rời đi, dường như muốn đợi cô đi lên trước.

Quả nhiên, Liễu Hàm San thấy cô bất động, hạ cửa xe xuống, nhỏ giọng nói với cô: "Mẹ nhìn con lên, đi đi."

Sơ Tranh: "..."

Đại lão không thể sợ hãi!

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua kiến trúc trước mặt, xe đã đậu ở chỗ này, vậy chắc hẳn nguyên chủ ở chỗ này...

Sơ Tranh đi về phía chung cư bên cạnh.

Cũng may cửa lớn của chung cư có khóa vân tay, Sơ Tranh ấn vào liền mở ra.

Đợi cô vào cửa, xe bên ngoài mới rời khỏi.

Phù...

Sơ Tranh vỗ ngực.

Sơ Tranh ấn thang máy, sau khi đứng trong thang máy... Ta ở tầng nào?

Sơ Tranh quét mắt nhìn thang máy một vòng, phím ấn số tầng thang máy là kiểu số lẻ như 1, 3, 5... Cô tùy tiện ấn vào, nhưng lại không nhấn được.

Sơ Tranh lục tìm trong người một vòng, tìm được chìa khóa và thẻ mở cửa của nguyên chủ, chìa khoá không có số tầng cũng như số phòng gì đó.

Sơ Tranh dùng thẻ mở cửa quét vào khu cảm ứng bên dưới phím số một chút, không cần cô ấn, số tầng đã tự động sáng lên.

Như vậy còn một vấn đề cuối cùng.

Ta ở nhà nào?

Chờ Sơ Tranh đi ra khỏi thang máy, lúc này mới phát hiện không cần cô tìm nhà nào, vì tầng này chỉ có duy nhất một nhà...

Mở cửa thang máy ra rồi đi vào là đến nhà.

Chung cư là hình thức nhảy tầng, trên dưới hai tầng, có bể bơi và sân thượng vườn hoa cực lớn.

Khó trách số tầng trong thang máy là số lẻ.

Mẹ nó trong một tòa nhà thế này, chỉ có mấy căn nhà như thế.

Không thể trêu vào không thể trêu vào.

Sơ Tranh quyết định tiếp thu ký ức trước.

-

Nguyên chủ họ Ôn.

Cha mẹ đã từng là cặp vợ chồng ân ái khiến cho người ta hâm mộ trong vòng tròn.

Nhưng mà cuối cùng vẫn ly hôn, nguyên nhân là Ôn Hoằng Nghị ngoại tình, thời gian ngoại tình còn lớn hơn cả tuổi của nguyên chủ.

Hai bên mặc dù ly hôn, nhưng trên sự nghiệp vẫn không tách ra.

Khi ly hôn, hai người để nguyên chủ lựa chọn đi theo ai, nguyên chủ lựa chọn đi theo cha là Ôn Hoằng Nghị.

Ôn Hoằng Nghị rất thích một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ kia qua đời vì bệnh, để lại cho ông ta một đứa con riêng —— An Tuệ.

Sau khi ly hôn, Ôn Hoằng Nghị liền quang minh chính đại đón An Tuệ về.

Liễu Hàm San và Ôn Hoằng Nghị có hiệp nghị ly hôn, con riêng An Tuệ có thể trở về, nhưng người thừa kế Ôn gia nhất định phải là nguyên chủ.

Nguyên chủ là một công chúa nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, đột nhiên được cho biết cha mình có một đứa con riêng đã lớn bằng mình, tâm tình đó không cần nghĩ cũng biết.

Cho nên sau khi An Tuệ đến, nguyên chủ liền không cho cô ta sắc mặt tốt gì.

Ôn Hoằng Nghị thì cảm thấy hổ thẹn với An Tuệ, sau khi trở về, liền đối xử với An Tuệ rất tốt.

An Tuệ tâm tư nặng, nguyên chủ dù hơi kiêu căng chút, nhưng tâm tư lại tương đối đơn giản, sao có thể là đối thủ của An Tuệ.

Ôn Hoằng Nghị rất nhanh liền cảm thấy nguyên chủ nhằm vào An Tuệ, bắt cô ấy nhường nhịn An Tuệ.

An Tuệ làm mưa làm gió ở Ôn gia, chiếm lấy sự sủng ái của Ôn Hoằng Nghị.

Người thừa kế là nguyên chủ, An Tuệ đương nhiên không cam tâm, bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó với nguyên chủ.

Kết cục của nguyên chủ là say rượu lái xe lao xuống sườn núi.

Say rượu lái xe dĩ nhiên không phải là nguyên chủ nguyện ý, là có người cố ý chuốc say cô ấy, còn có ý đồ phi lễ cô ấy, nguyên chủ hoảng hốt chạy bừa, bị ép lên xe.

Cuối cùng tạo thành kết cục như vậy.

Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, trừ thở dài vẫn là thở dài.

Bởi vì là thông gia thương nghiệp, cho nên Ôn Hoằng Nghị cũng không phải rất thích nguyên chủ, bình thường cũng là lừa gạt chiếm đa số.

Biết Ôn Hoằng Nghị có một đứa con riêng, nguyên chủ còn lựa chọn đi theo Ôn Hoằng Nghị, đại khái cũng không ngoài không cam tâm, muốn có được sự sủng ái của cha.

Kết quả chính là Ôn Hoằng Nghị căn bản không coi cô ấy là con gái.

Con riêng đối với người ta mới là chân ái.

Nơi này là Liễu Hàm San mua cho nguyên chủ, cách trường học nguyên chủ rất gần, lúc nguyên chủ đi học sẽ ở nơi này.

Tuyến thời gian bây giờ là An Tuệ lăn từ trên cầu thang trong nhà xuống, phải nhập viện.

An Tuệ nói là nguyên chủ đẩy cô ta.

Nguyên chủ xác thực cũng cãi nhau với cô ta hai câu, bởi vì An Tuệ tự tiện động vào đồ của cô ấy.

Nhưng nguyên chủ hoàn toàn không đẩy cô ta, An Tuệ tự biên tự diễn một màn kịch như thế.

Ôn Hoằng Nghị lại không nghe nguyên chủ giải thích, chỉ tin tưởng An Tuệ.

Việc này phát sinh trước khi cô đến.

Nếu là sau khi, An Tuệ không ngã thành con não tàn thì tên ta sẽ viết ngược lại.

Ai, thật đáng tiếc.

Sơ Tranh đáng tiếc một phen, từ trên bậc thang xoay tròn, dựa vào ký ức tìm tới gian phòng của mình.

Gian phòng của nguyên chủ thiên về màu lam, nhưng mà... Gian phòng của nguyên chủ chất đầy đồ chơi bằng lông nhung.

Sơ Tranh tiện tay túm một cái lên sờ sờ, xúc cảm không thoải mái lắm, nhưng cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận được.

Đại lão đành cố mà chấp nhận thôi.

-

Hôm sau.

Ánh nắng từ cửa sổ sát đất to lớn lưu loát trút vào, rơi trên giường êm rộng lớn.

Thiếu nữ ôm đồ chơi bằng lông nhung nằm ở trên giường, mái tóc đen nhánh rải rác trên giường đơn màu trắng gạo, ánh nắng rơi vào da thịt tinh tế trắng nõn của cô, dát lên một tầng vầng sáng nhạt màu.

Thiếu nữ tắm trong ánh nắng ngũ quan tinh xảo, tựa như búp bê trong tủ kính, mỗi một nơi đều được tinh tế điêu khắc ra.

Dường như thiếu nữ chê ánh nắng chói mắt, ôm đồ chơi bằng lông nhung xoay người... Lăn đến bên kia giường, chôn mặt trong đồ chơi lông nhung.

Một hồi lâu sau, cô mới ngồi dậy.

Tóc dài mềm mại dán lên đường cong thân thể cô, một đường uốn lượn đến bên hông.

***

Chúc mừng ngày của cẩu độc thân
Bình Luận (0)
Comment