Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ An Tuệ trông thấy người đàn ông này, biểu cảm lại có chút vi diệu, cô ta đi đến trước mặt người đàn ông.
Hai người nói gì Sơ Tranh đứng cách quá xa không nghe rõ, nhưng bọn họ còn chưa nói được hai câu, thì bên trong có hai nữ sinh đi ra.
Một nữ sinh trong đó gọi cô ta: "Tuệ Tuệ, sao cô lại ở đây, chúng ta cùng về đi!!"
"A, anh ta không phải là..." Một nữ sinh khác đột nhiên chỉ vào người đàn ông, kinh hô một tiếng: "Cận... Cận Hưu sao?"
Hai nữ sinh lập tức tới kéo An Tuệ: "Tuệ Tuệ, sao cô lại quen biết anh ta, bây giờ anh ta..."
Người đàn ông trước mặt nhìn có chút tiều tụy, nhưng vẫn như cũ không cách nào ngăn được khuôn mặt cực đẹp của hắn, có một loại vẻ đẹp suy sút.
Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng vấn đề là —— bây giờ hắn đã phá sản.
Không chỉ phá sản, còn mắc nợ mấy trăm triệu.
Nghe nói không chỉ chừng này, trên người còn có các loại phiền toái.
Dù hắn đẹp trai thế nào, bây giờ cũng không ai dám dính líu quan hệ với hắn.
An Tuệ bị hai nữ sinh nói đến sắc mặt khó coi, kéo dài khoảng cách với Cận Hưu: "Anh đừng đến tìm tôi nữa."
"Tuệ Tuệ, cô và anh ta có quan hệ thế nào vậy?"
An Tuệ nhìn Cận Hưu: "Cảm ơn anh vì đã thích tôi, nhưng tôi không thích anh, chúng ta thật sự không thích hợp."
Nói xong An Tuệ liền đi theo hai nữ sinh rời đi.
Chờ đi ra được một khoảng cách, hai nữ sinh mới thức tỉnh: "Cận Hưu thích cô?"
"Ông trời ơi... Tuệ Tuệ, đây không phải là thật chứ?"
"Trước kia Cận Hưu là nam thần của bao nhiêu người đó!"
"Đáng tiếc phá sản..."
"Cận Hưu vậy mà lại thích cô, Tuệ Tuệ, sao cô quen biết anh ta vậy?"
"Tôi không thích anh ta." An Tuệ khoát tay, phủi sạch quan hệ với Cận Hưu: "Tôi cũng không biết anh ta thích tôi vì cái gì."
"Tôi nghe nói Cận Hưu có người trong lòng, cho nên mới luôn độc thân, không phải là cô chứ?"
An Tuệ không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Hai nữ sinh tự nhiên sẽ ngầm thừa nhận là cô ta, lại là một trận sợ hãi thán phục.
Nhưng cuối cùng hai nữ sinh đều đáng tiếc lắc đầu.
"Nếu như anh ta không phá sản, thì Tuệ Tuệ cô sẽ kiếm lời rồi!!"
Cận Hưu là ai?
Nam thần trong giới, là tình nhân trong mộng của vô số thiên kim tiểu thư.
Đáng tiếc chính là vị nam thần này, xưa nay không gần nữ sắc.
Có người đồn hắn có một vị bạch nguyệt quang, yêu đến tận xương tủy, cho nên mới không có hứng thú với những cô gái khác.
Không nghĩ tới...
"Chúng ta đi nhanh đi." An Tuệ thúc giục bọn họ, dường như sợ Cận Hưu đuổi theo.
Chính như bọn họ nói, nếu như Cận Hưu không phá sản... Như vậy người đàn ông này đến tìm cô ta, có lẽ cô ta sẽ rất vui vẻ.
Nếu như hắn chỉ là đơn thuần phá sản, cô ta còn có thể tiếp nhận.
Nhưng hắn mắc nợ mấy trăm triệu...
Cô ta còn nghe nói khoảng thời gian này vấn đề an toàn của bản thân Cận Hưu cũng thành vấn đề, An Tuệ không dám mạo hiểm như vậy.
-
"Tiểu thư, ngài gọi xe sao?"
Xe Sơ Tranh gọi đã đến, khi cô mở cửa lên xe, vừa vặn trông thấy An Tuệ và hai nữ sinh kia rời đi.
Người đàn ông đứng tại chỗ, bóng lưng có chút đìu hiu.
Xe chạy về phía trước, người đàn ông rất nhanh bị bỏ lại phía sau, bị bóng tối nuốt trọn.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Cận Hưu, ngăn cản Cận Hưu hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Dù đã có chút dự cảm, nhưng lúc này Vương bát đản nói ra, cô vẫn rất muốn... Đánh con chó điên Vương bát đản này.
Mi không thể nói sớm một chút được sao!?
Cứ nhất định phải chờ đến bây giờ!
"Sư phụ, quay đầu."
"A?"
Tài xế lơ ngơ, nhưng Sơ Tranh bảo quay đầu, khi đến giao lộ, vẫn quay đầu chạy về.
-
Cận Hưu theo con đường đi lên phía trước, hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động, không ngừng trượt trên danh bạ, dường như muốn tìm người, nhưng cuối cùng vẫn không gọi qua dãy số nào cả.
Khi Cận Hưu phát hiện bên cạnh có xe đi theo, thì đã là hơn mười phút sau.
Cận Hưu quan sát xe kia, nhãn hiệu rất bình thường, cửa sổ xe đều đóng chặt, không nhìn thấy người ở bên trong.
Không giống như đám chó săn theo dõi hắn lúc trước...
Hắn ngừng lại, xe chạy về phía trước một chút, cũng dừng lại theo.
Cận Hưu: "..."
Cận Hưu lần nữa đi lên phía trước, đi hơi nhanh một chút, xe kia quả nhiên theo sau.
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, sau đó đi qua phía chiếc xe kia, giơ tay gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt rất phổ thông đại chúng hiện ra trong tầm mắt hắn.
"Ông đi theo tôi làm gì?"
Cận Hưu nhíu mày nhìn ông ta.
Tài xế vô tội chỉ chỉ đằng sau: "Không phải tôi đi theo cậu, là cô gái này bảo tôi đi theo cậu."
Cận Hưu nhìn ra phía sau.
Chỗ ngồi phía sau có người ngồi, tia sáng quá mờ, không thấy rõ mặt.
Cửa xe đằng sau bị người đẩy ra, người ở chỗ ngồi phía sau dời vào bên trong: "Lên xe."
"?"
Giọng nói này Cận Hưu không hề quen thuộc.
Nhưng ngẫm lại tình trạng của mình bây giờ, Cận Hưu cũng không có gì phải sợ, trực tiếp lên xe.
Tài xế phía trước hỏi: "Cô gái, vẫn đến địa chỉ lúc trước chứ?"
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra sửa lại địa chỉ.
Mà mượn ánh sáng của điện thoại di động, Cận Hưu thấy rõ người bảo mình lên xe.
Dáng dấp có chút đáng yêu, nhìn như một... Vị thành niên?
Sơ Tranh đổi xong địa chỉ, nghiêng đầu ra liền đối diện với ánh mắt dò xét của Cận Hưu.
"Không hỏi xem tôi đưa anh đi đâu à?"
"Cô biết tôi?"
"Không biết." Sơ Tranh nói: "Thấy anh thật đáng thương, làm người tốt, chở anh một đoạn đường, nhớ phải cảm ơn tôi." Phải cảm ơn từ tâm!
Đối với lời này Cận Hưu rõ ràng không tin: "Cô không hề hỏi tôi đi đâu?"
"Ồ." Sơ Tranh biết nghe lời phải hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Cận Hưu: "..."
Cận Hưu dựa vào chỗ ngồi phía sau, nửa ngày sau hắn lắc đầu: "Không có chỗ để đi."
Không có chỗ để đi mới tốt!!
Sơ Tranh lập tức nói: "Tôi có thể chứa chấp anh."
Cận Hưu nhìn chằm chằm cô vài giây: "Chứa chấp một người xa lạ, giáo viên của cô dạy cô thế nào vậy?"
"Làm quen một chút thì không tính là người xa lạ nữa." Sơ Tranh vươn tay: "Tôi tên Sơ Tranh."
Ánh sáng lướt qua cửa sổ xe, bàn tay đặt trước mặt hắn, trắng nõn tinh tế, giống như tùy tiện dùng lực là có thể bóp gãy.
Hồi lâu sau Cận Hưu vươn tay, bắt tay cô.
"Cận Hưu."
Bàn tay đụng vào rồi lập tức buông ra.
Sơ Tranh lấy điện thoại ra, bày bài báo nào đó ra trước mặt hắn: "Đây là anh?"
Cận Hưu nhìn một vòng: "Ừ."
"Anh phá sản."
Không biết vì sao, Cận Hưu cảm thấy trong giọng điệu của cô gái nhỏ này có chút hưng phấn.
Hắn dùng dư quang liếc nhìn cô, cô gái cầm điện thoại di động, ngón tay đang trượt trên màn hình, biểu cảm nghiêm túc giống như đang xem văn kiện cơ mật gì đó.
Chút hưng phấn hắn nghe được này, càng giống như ảo giác.
"... Ừ."
Phá sản.
Hai chữ này, trong khoảng thời gian ngắn, đã vang lên bên tai hắn không dưới trăm lượt, bây giờ hắn đã có chút chết lặng.
Sơ Tranh nói thầm: "Phá sản tốt..."
Đôi mắt Cận Hưu híp lại: "Cô nói cái gì?"
Sơ Tranh nghiêm túc đổi giọng: "Phá sản thật đáng thương."
"..."
Vừa rồi không phải cô nói câu này đâu!!
Cận Hưu nhìn tài xế trước mặt, ánh mắt tài xế đối đầu với ánh mắt hắn trong kính chiếu hậu, ông ta lập tức dời ánh mắt, chuyên chú nhìn về phía trước.
Ông ta chỉ là một tài xế, không nghe thấy gì cả.
Sơ Tranh vỗ bả vai hắn: "Không sao, phá sản tôi nuôi... Tôi chứa chấp anh."
Cận Hưu nhìn tay cô đập trên bả vai mình, thật lâu sau trên gương mặt đầy vẻ suy sút kia, lộ ra một chút ý cười..
"Bạn nhỏ, người lớn nhà cô dạy cô thế nào vậy?"
***
Nghe bạn nhỏ lại nhớ anh giai Thư Tuyển