Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1485

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Khụ..."

Cận Hưu hắng giọng một cái.

"Không thoải mái?"

"..." Cận Hưu để điện thoại di động xuống, hơi nghiêng người: "Bảo bảo, anh hỏi em một vấn đề."

"Hỏi."

Thần sắc Cận Hưu có chút nghiêm túc: "Chuyện của Doãn Tu Dương, có phải là em làm không?"

Thần sắc Sơ Tranh không có bất kỳ biến hóa nào, trấn định hỏi hắn: "Chuyện gì của Doãn Tu Dương?"

"Chuyện của công ty."

Sơ Tranh lắc đầu phủ nhận: "Không phải."

Cận Hưu muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra bất cứ dị thường gì.

Là hắn suy nghĩ nhiều sao?

Nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...

"Anh hận hắn không?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn.

"Hận chứ." Thanh âm Cận Hưu trầm thấp: "Cho tới bây giờ anh cũng không biết, trong lòng cậu ta, hóa ra nhiều năm nay luôn nghĩ như thế."

Khi phá sản, hắn đã đi tìm Doãn Tu Dương.

Hắn coi gã là anh em tốt, ai biết đáy lòng người ta căn bản không nghĩ như vậy.

Nhưng hắn thật tâm coi gã thành bạn bè, thành anh em...

Lòng người chính là như vậy, bạn chân tình không nhất định có thể đổi về chân tình.

Sơ Tranh giơ tay cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhéo một cái: "Về sau có em."

Sự buồn bã dưới đáy lòng Cận Hưu bị quét sạch sành sanh: "Cảm ơn bạn nhỏ nhà anh."

"Anh chân tình cảm ơn em sao?"

"Chân tình." Cận Hưu nói: "Nếu không thì móc ra cho bạn nhỏ nhìn một cái nhé?"

"Vậy không phải anh sẽ chết sao." Ngẫm lại dáng vẻ thẻ người tốt bưng lấy trái tim, hình ảnh kia quá máu me.

Cận Hưu: "..." Ai lại móc thật chứ! Vì sao bạn nhỏ nhà hắn lại chững chạc đàng hoàng nói như vậy chứ!

-

Xe dừng bên ngoài một ngôi biệt thự, Cận Hưu nhìn ra bên ngoài một chút: "Bảo bảo, đây là đâu vậy?"

"Nhà ông ngoại em."

"???"

Em không nói với anh là muốn tới Liễu gia mà!!

Loại chuyện này em đều không nhắc trước hoặc thương lượng với anh đã sao? Anh cứ không chút dấu hiệu nào tới cửa như vậy, đây là chuyện gì chứ hả!

"Tới... Làm gì?"

"Mừng thọ ông ngoại." Sơ Tranh lại ném ra một tin tức nặng ký.

"..."

Cận Hưu rất muốn chết trên xe.

"Ngay cả quà anh cũng không mang..."

Sơ Tranh lấy từ phía sau ra một cái hộp hình chữ nhật, nhét vào trong ngực hắn: "Chuẩn bị xong rồi, xuống xe đi."

Cận Hưu: "..."

Quan hệ của Liễu gia cũng không phức tạp, không có thân thích lộn xộn gì.

Mừng thọ ông ngoại cũng không tổ chức lớn, đều là người trong nhà ăn bữa cơm rau dưa.

"Bảo Nhi." Liễu Hàm San khó có khi ăn mặc tùy ý, không có vẻ sắc bén như khi ra sân.

Sơ Tranh kéo Cận Hưu đi vào, sau khi chào hỏi từng người, lại giới thiệu Cận Hưu cho mọi người biết.

"Ông Liễu..."

"Đừng khách khí như vậy, gọi ông ngoại là được rồi." Ông ngoại Liễu cười ha hả, ánh mắt xoay quanh trên người Cận Hưu, dường như rất hài lòng.

Cận Hưu chỉ có thể kiên trì gọi: "Cháu chào ông ngoại..."

"Tốt tốt tốt."

Cận Hưu đưa cái hộp Sơ Tranh cho hắn lên.

Trong hộp đựng cái gì Cận Hưu hoàn toàn không biết, lúc này cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể chờ đợi ông ngoại Liễu tự lấy đồ bên trong ra.

Trong hộp đựng một bức tranh, ông ngoại Liễu xem xong liền cười đến không ngậm miệng được, rõ ràng rất hài lòng với quà tặng.

"Đứa nhỏ này có lòng."

Cận Hưu: "..."

Cháu không biết gì cả.

Sơ Tranh chuẩn bị xong tất cả, Cận Hưu trừ phối hợp nói mấy câu, thì những cái khác đều không cần hắn lo lắng.

Cận tổng cảm thấy mình mới là người đang đến gặp cha mẹ chồng...

"Người trẻ tuổi nha, có chút trắc trở cũng tốt." Ông ngoại Liễu cơm nước xong xuôi, lôi kéo Cận Hưu nói: "Thuận buồm xuôi gió không nhất định là tốt, chỉ có trải qua trắc trở mới có thể thấy rõ càng nhiều chuyện hơn, Tiểu Cận cháu nói có phải không."

"Ông ngoại nói đúng."

Nếu như không phải lần này phá sản, chỉ sợ hắn vẫn là một Cận tổng ỷ vào năng lực của mình mà tự tin mù quáng.

"Năm đó..."

Ông ngoại Liễu bắt đầu hồi ức chiến tích huy hoàng của ông năm đó.

Sơ Tranh và Liễu Hàm San đồng thời đứng dậy rời đi.

Cận Hưu: "???"

Sao hai người lại đi mất rồi!!

Ngay cả những người khác bên cạnh cũng dồn dập kiếm cớ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Cận Hưu.

-

Liễu Hàm San kéo Sơ Tranh trở về phòng.

"Bảo Nhi, bức tranh kia là con chuẩn bị à?"

"Dạ."

"Mẹ biết ngay mà." Liễu Hàm San nói: "Bảo Nhi, mẹ nói con nghe nè, con không thể quá chủ động, hiểu không?"

Sơ Tranh: "..."

Ta không chủ động, không phải sẽ không có thẻ người tốt sao?

"Không thể nuông chiều đàn ông quá, nhìn cha con đi, năm đó mẹ con chính là mắt mù, tin tưởng lời dỗ ngon dỗ ngọt của lão ta, thật sự cho rằng lão thích mình, sau khi kết hôn đều nuông chiều lão khắp nơi, kết quả thì sao? Bên ngoài người ta có con lớn bằng con luôn rồi!"

"..."

Thẻ người tốt chính là để cưng chiều mà.

Liễu Hàm San tổng kết cho Sơ Tranh đạo lý "quản chồng", Sơ Tranh nghe vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, dạ dạ vâng vâng tùy tiện đáp lời.

"Công ty Cận Hưu gần đây thế nào?"

"Rất tốt."

"Cậu ấy ngược lại thay đổi không ít." Liễu Hàm San nói: "Trước kia khi còn chưa phá sản, con chưa từng thấy cậu ấy đúng không?"

Sơ Tranh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

Nguyên chủ chắc hẳn là chưa từng thấy... Trên TV không tính.

"Người này rất kiêu ngạo đó." Liễu Hàm San nói: "Lần này giống như đã áp chế hết tất cả nhuệ khí trên người đi rồi."

Có đôi khi thất bại mới có thể khiến cho người ta tiến bộ.

Nhưng mà càng nhiều thời điểm, thất bại sẽ chỉ làm người ta trì trệ không tiến.

"Con và cậu ấy tính lúc nào kết hôn?"

"Con còn đi học mà." Kết hôn không phải chỉ là chuyện đi đăng ký thôi sao? Ta ngược lại rất vui lòng, nhưng thẻ người tốt không vui mà!

"Con thế mà gọi là đi học à?" Liễu Hàm San không vui: "Trường học gọi điện thoại đến nói với mẹ, ngày nào con cũng trốn học!"

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Con lại không rớt tín chỉ."

"..."

Liễu Hàm San biết cô không rớt tín chỉ, cho nên mới không có phản ứng gì, nếu như thật sự rớt tín chỉ, bà đã sớm đánh chết cô rồi.

"Vậy có phải con nên học quản lý công ty một chút rồi không?"

"... Mẹ, con đi xuống xem Cận Hưu một chút." Ma quỷ! Chạy mau a a a a!!

Sơ Tranh bay nhanh rời khỏi phòng.

Liễu Hàm San: "??"

-

Rời khỏi Liễu gia, cả người Cận Hưu đều mềm nhũn trong tay lái phụ.

"Bảo bảo, lần sau em có thể cho anh chút thời gian chuẩn bị không?"

"Không phải em chuẩn bị đầy đủ cho anh rồi sao?"

"... Chuẩn bị tâm lý."

Đột nhiên bị kéo qua, hắn có áp lực tâm lý rất lớn đó!

Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Em sẽ cố gắng."

Cận Hưu: "..."

Tất cả gia trưởng đều đã gặp xong, thân phận của Cận Hưu xem như đã được định ra.

Mà Liễu Hàm San bên kia thường thường bảo Sơ Tranh học quản lý công ty, Sơ Tranh có thể trốn được lần đầu tiên nhưng không trốn khỏi lần bốn lần năm.

Cho nên Sơ Tranh đưa ra cái chủ ý cho Liễu Hàm San.

"Mẹ, mẹ cảm thấy mình còn trẻ tuổi không?"

"Thế nào, con cảm thấy mẹ bây giờ rất già à?" Liễu Hàm San móc tấm gương ra soi soi: "Không phải vẫn còn rất trẻ sao?"

Mặc dù không so được với cô gái nhỏ tràn đầy sức sống thanh xuân, nhưng so với người đồng lứa thì trẻ hơn không ít.

Sơ Tranh: "Cho nên, mẹ, nếu không mẹ sinh thêm đứa nữa đi?"

Liễu Hàm San vỗ bộp tấm gương: "Ôn Sơ Tranh con nói cái gì đó?!"

"..."

Sơ Tranh lùi ra sau, đề phòng Liễu Hàm San thẹn quá hoá giận.

"Sinh thêm đứa nữa, như thế thì sẽ có người thừa kế." Cũng không cần ta đến thừa kế nữa!!

"Mẹ đã từng tuổi này rồi, làm sao sinh?"

"Mới vừa rồi mẹ còn nói mình trẻ tuổi..."

Liễu Hàm San nghẹn một hơi.
Bình Luận (0)
Comment