Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1504

Translator: JyKim0: JyKim0

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thiếu niên nhấc tay, đặt lên trán, chân dài nhích trên sofa, một chân hơi co lên.

Vì động tác này, máu ở phần bụng chảy ra nhiều hơn.

Mà sắc mặt của thiếu niên không hề thay đổi, giống như không cảm thấy chút đau đớn nào.

Cuối cùng thiếu niên nghiêng đầu, ánh sáng lấp lánh trong con ngươi xinh đẹp nhẹ chuyển, cánh môi khẽ nhếch, vài giây sau mới phát ra âm thanh: "Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Lạnh và không kiên nhẫn.

Sơ Tranh: "Tôi nhìn xem khi nào anh sẽ chảy máu đến chết."

Tây Mộ: "..."

Hàng mi dài của Tây Mộ khẽ buông, ánh mắt đặt lên phần bụng của mình,

Vài giây sau, thiếu niên ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Sơ Tranh: "Bằng không cho tôi một đao, như vậy còn nhanh hơn."

"Được thôi."

Sơ Tranh đáp cực nhanh.

Cổ tay cô vừa xoay, con dao phay lúc trước liền xuất hiện trong tay.

Con dao di chuyển từ đỉnh đầu đến tận chân Tây Mộ: "Anh muốn chém chỗ nào?"

"Cô xem mà chém đi." Thiếu niên không kiên nhẫn nhắm mắt lại, bộ dáng mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Chém thì chém!!

Thỏa mãn mọi yêu cầu của thẻ người tốt, là việc nên làm!

-

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại đầu tiên ở vị diện này, đang load.... 】

Sơ Tranh để con dao lên trên bàn bên cạnh, "bang" một tiếng.

Hàng mi thiếu niên run lên, nhưng vẫn không mở mắt

Trong vài giây, hắn nghe thấy tiếng ghế dịch chuyển, tiếp đó cái áo đắp trên bụng bị người ta kéo ra.

Mắt Tây Mộ khẽ hé.

Trong tầm mắt, cô gái cúi đầu xốc quần áo của hắn lên, trên mặt không chút biểu tình, động tác cũng không hề nhẹ nhàng.

Tây Mộ lại nhắm mắt vào.

Vết thương trên bụng Tây Mộ hình như bị thứ gì đâm trực tiếp vào, lại bị dày vò nên trông có chút dọa người.

Nhưng Sơ Tranh cứ như vậy xử lí cho hắn, hắn cũng không kêu đau, thần sắc như thường mà nằm ở đó, cuối cùng trực tiếp ngủ luôn...

Sơ Tranh: "..."

Tức giận!

Sơ Tranh xử lí xong vết thương cho Tây Mộ, đứng dậy ngồi trở lại trên ghế.

Một lát sau cô lại đứng dậy, sờ mó lục lọi người Tây Mộ.

Cô vừa sờ đến ngực, thiếu niên liền mở mắt ra, con ngươi trong suốt, không một chút buồn ngủ.

"Cô làm gì thế?"

"Có phải anh lấy được đồ gì trong mật thất đó không?" Sơ Tranh trấn định tự nhiên nói.

"Ừ." Thiếu niên hất tay cô ra, không kiên nhẫn nói: "Tôi vứt rồi."

"..."

Sơ Tranh bị hất tay ra, đầu ngón tay nghiền nghiền, nhẫn nhịn không giết chết hắn.

Ánh mắt cô đặt lên mái tóc của Tây Mộ, móng vuốt lập tức ấn xuống, trước khi Tây Mộ kịp phản ứng, mạnh mẽ xoa hai phát.

Tóc mềm mềm sờ thật thoải mái!

Sờ một cái thì thoải mái một chút, luôn luôn sờ là vĩnh viễn thoải mái.

Vẻ mặt Sơ Tranh nghiêm túc căng ra, sờ đến hăng say.

Tây Mộ phát hiện đầu bị sờ, vẻ mặt rõ ràng cực kì khó chịu.

Không kiên nhẫn trong mắt đều tràn ra hết, hắn cắn răng nói: "Bỏ ra!"

Sơ Tranh làm như không có chuyện gì xảy ra thu tay, ngồi lại trên ghế, hai chân vắt chéo: "Là thứ gì?"

Tây Mộ: "..."

Tóc của Tây Mộ bị sờ đến lộn xộn cả lên, cau mày nhìn Sơ Tranh, cô gái này.....

"Anh nhìn tôi làm gì?" Sơ Tranh nói: "Tôi hỏi anh, đó là thứ gì?"

Tây Mộ không vui đáp: "Nhật kí."

"Viết cái gì?"

"Không nhớ nữa."

Tây Mộ nói xong lập tức nhắm mắt, tay đặt lên trán, ngăn chặn khả năng Sơ Tranh động tay động chân lần nữa.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn một lúc, lấy từ không gian ra một bộ quần áo cho Tây Mộ, trực tiếp quăng lên ghế sofa.

"Thay quần áo đi."

Tây Mộ bị một cái áo khoác che mặt, hắn kéo xuống xem.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhíu.

Cô lấy đâu ra quần áo?

-

Sơ Tranh quan sát căn phòng, có một cánh cửa sổ, ánh sáng trong phòng là từ bên ngoài cửa sổ lọt vào.

Sơ Tranh đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Nơi này không phải toà nhà mà cô đi vào, nhìn từ cửa sổ ra ngoài chỉ thấy một vùng đất tối tăm mờ mịt, nơi này gần với biên giới bản đồ phó bản rồi.

Sơ Tranh quay đầu hỏi Tây Mộ: "Tại sao chúng ta lại tới nơi này?"

Tây Mộ không đáp, hắn nằm trên ghế sofa, cũng ko thay quần áo, cả người như ở trong trạng thái yên ổn ngủ ngon.

"Hỏi anh đấy." Sơ Tranh bước tới đạp ghế sofa.

Thiếu niên trên ghế sofa lông mi không động chút nào, hồi lâu sau mới mở mắt, đáy mắt chiếu rọi hình bóng của Sơ Tranh: "Cô đối xử với ân nhân cứu mạng như thế à?"

"Anh thì gọi gì là ân nhân cứu mạng?"

Tây Mộ: "Lần trước nếu tôi không kéo cô, bây giờ cô đã chết rồi."

"Anh không kéo tôi, tôi cũng không chết." Đại lão sao có thể dễ dàng tèo như thế, tên yếu gà như anh mới cần cứu.

Tây Mộ nghẹn họng: "Vậy là tôi lo chuyện bao đồng rồi."

Sơ Tranh gật đầu: "Coi như vẫn tự hiểu được."

"..."

Sơ Tranh tiếp tục nói: "Tính ra, trước kia anh bị nhốt ở chỗ đó, là tôi thả anh ra. Xem như ban nãy anh cứu tôi, chúng ta hoà nhau."

Tây Mộ:"..."

Tây Mộ không muốn nói chuyện với Sơ Tranh, lật người, nhưng vẫn giải thích một câu.

"Thẻ bài đạo cụ, nhưng chỉ truyền tống trong một khoảng cách nhất định, đừng làm phiền tôi nữa."

Sơ Tranh nắm bả vai lật hắn lại.

"Ép vào vết thương chảy máu người phiền phức vẫn là tôi, đừng tìm thêm phiền phức cho tôi."

Trước khi Tây Mộ lên tiếng, Sơ Tranh mở miệng chặn lời hắn lại.

Sơ Tranh không làm phiền hắn, để hắn nghỉ ngơi.

Trong lúc Tây Mộ nghỉ ngơi, Sơ Tranh đi xem xét hoàn cảnh chung quanh.

Bên ngoài có mấy con zombie đang lang thang, chỉ là toà nhà này bị cô lập, zombie chỉ có thể lòng vòng bên ngoài, bên trong không có con zombie nào.

Nói cách khác nơi này tạm thời an toàn.

Tây Mộ ngủ 3 tiếng.

Lúc hắn tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối mịt.

Trong phòng thắp một ngọn nến, ánh sáng vàng ấm áp bao quanh người hắn thành vầng sáng.

Tây Mộ chống lên sofa ngồi dậy, hắn cầm lấy quần áo sạch bên cạnh, thay quần áo trong dính máu, đồng phục bên ngoài không thay.

"Mấy giờ rồi?"

Sơ Tranh ngồi ở một góc khác trong phòng, nghe thấy tiếng Tây Mộ, trả lời không mặn không nhạt.

"Không biết, tôi không có đồng hồ."

Tây Mộ ngồi trên ghế sofa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Cái tên Dương Viễn Hàng kia là sao?"

Tây Mộ thu lại tầm mắt, lại nằm xuống ghế sofa.

"Người chơi tên đỏ."

"Cái gì?"

Tây Mộ lười giải thích: "Nói cô cũng không hiểu."

Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Anh nói tôi sẽ hiểu."

Tây Mộ liếc mắt nhìn cô một cái, một lúc lâu sau mới không kiên nhẫn mà nói: "Vòng nào hắn ta cũng giết hết người chơi để qua cửa, sau khi giết liên tục 10 vòng sẽ bị định là người chơi tên đỏ."

Người chơi Tử Thần cần giết hết tất cả người chơi khác.

Nhưng mà có ai lại thật sự đen đủi như vậy, vòng nào cũng bốc trúng người chơi Tử Thần?

Cho nên chọn lựa vòng nào cũng giết hết người chơi để qua cửa, chắc chắn không phải bị ép.

Sau 10 vòng, người chơi như vậy, sẽ bị quy tắc trò chơi cho là "đối tượng săn giết."

Nhiệm vụ săn giết sẽ gửi tới những người chơi cấp cao khác nhau, cũng chính là những người chơi như Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường vậy.

Săn giết người chơi như vậy, có thể trực tiếp đổi lấy kì nghỉ dài 360 ngày.

Không cần điểm tích lũy, trực tiếp đổi thành thời gian.

Nhưng người chơi như vậy đều rất nguy hiểm...

Kiểu người chơi này, mỗi lượt chơi đều giết hết người khác để qua cửa, cũng sẽ nhận được cơ hội rút thưởng.

Nhưng những thứ họ rút được, không giống với những người qua ải một cách bình thường, nguy hiểm hơn, uy lực cũng lớn hơn.

Đừng có nói về công bằng nhân tính trong trò chơi.

Chủ đề của trò chơi này là sinh tồn.
Bình Luận (0)
Comment