Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1549

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Từ mấy trăm năm trước, Yêu tộc trắng trợn tiến công Nhân tộc, Nhân tộc và Yêu tộc chính là trạng thái không chết không thôi.

Vân Tông là một môn phái tu chân, tại sao có thể có một đệ tử là Yêu tộc?

Hơn nữa nhiều năm như vậy, người của tông môn bao gồm cả hắn, cũng không phát hiện...

Đông Lẫm nghĩ lại một chút, từ khi mình thu nhận nàng làm đồ đệ, cho tới bây giờ, số lần gặp mặt nàng, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Sư tôn, bị hù dọa sao?"

Đông Lẫm tiên tôn rất thành thật mà nói: "Có chút."

Tin tức này hơi kích thích.

Cho dù hắn cũng hơi bị hù dọa.

"Vậy ngươi..." Sơ Tranh đột nhiên tới gần hắn, bắt lấy tay áo rộng thùng thình của hắn: "Có muốn giết ta không?"

Đông Lẫm bỗng nhiên lui về phía sau, chân đạp đến biên giới, suýt chút nữa thì rơi xuống.

Hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, gương mặt kia được khuếch đại hơn không ít, da thịt trắng nõn không tìm được bất cứ tì vết gì.

Giết cô?

Hắn chưa từng nghĩ như vậy.

Theo lý thuyết, biết cô là yêu, ý niệm đầu tiên hẳn là giết chết cô.

Đây là bản năng mà Nhân tộc và Yêu tộc đấu ra qua nhiều năm như vậy.

Nhưng hắn không có...

Hắn đang suy nghĩ gì? Đông Lẫm không nói rõ được, lúc ấy phản ứng đầu tiên là trống rỗng.

Thật lâu sau, Đông Lẫm nói: "Vươn tay ra cho ta xem một chút."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, chậm chạp buông ống tay áo của hắn ra: "Sư tôn, cơ hội chỉ có một lần, ngươi thật sự không giết ta để nhổ cỏ tận gốc?"

"..."

Hắn động thủ làm sao được?

Hắn...

Được rồi.

Hắn dời ánh mắt, buông thõng mắt: "Vươn tay ra đây."

Sơ Tranh duỗi cánh tay bắt ống tay áo của hắn ra.

Cánh tay trắng nõn nà xinh đẹp, không có bất kỳ tì vết gì.

"Tay khác."

Sơ Tranh bất động.

Đông Lẫm thúc giục cô: "Nhanh lên."

Sơ Tranh vươn một tay khác ra, nhìn nhìn nhìn, ngươi nhìn đi! Đây đều do ngươi cả!!

Trong lòng bàn tay là máu thịt be bét, thậm chí có thể trông thấy xương trắng.

Hô hấp của Đông Lẫm ngưng lại, vừa rồi hắn đã nghĩ đến, Yêu tộc đụng phải Linh Khí nhất định sẽ bị thương, nhưng không nghĩ đến khi mở ra trước mắt hắn, lại là như vậy...

Đông Lẫm nhắm mắt lại, giơ tay nâng mu bàn tay cô lên.

"Đau không?"

"Vẫn tốt." Giọng điệu Sơ Tranh rất nhạt.

Đông Lẫm kéo cô đi về phía trước hai bước, lấy ra một cái bình sứ, dùng ngón tay dính lấy thuốc mỡ, sau đó xoa vào lòng bàn tay Sơ Tranh.

Từng trận mát lạnh, vỗ về cảm giác nóng bỏng như thiêu như đốt kia.

"Chuyện này không cho phép nói cho bất cứ kẻ nào biết, yêu khí trên người ngươi..."

Đông Lẫm nhíu mày, thế mà lại không cảm giác được, vừa rồi điểm yêu khí này cũng rất nhạt, nếu như không phải hắn cách gần đó, thì có lẽ cũng không thể xác định là đến từ trên người cô.

Cũng đúng, nếu như cô không có phương pháp đặc biệt gì để che giấu yêu khí, thì sao có thể ở Vân Tông nhiều năm như vậy.

Sơ Tranh lành lạnh nói: "Ta còn chưa muốn chết." Ngươi cũng chưa chết đâu!

Đông Lẫm bôi thuốc mỡ xong, lại đè cổ tay cô lại.

"Khí tức hơi loạn, có phải vừa rồi bị thương không?" Bị Linh Khí bắn ra, lại là Yêu tộc, chắc chắn sẽ bị thương, nhưng trừ khí tức hơi loạn, thì cũng không có dị thường khác.

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Không có."

Đông Lẫm ngờ vực nhìn cô vài lần, đáy lòng không tin lắm.

Nhưng lực lượng của mình và lực lượng của Yêu tộc không giống nhau, hắn tạm thời không có những biện pháp khác.

Sơ Tranh rút tay về: "Sư tôn, ngươi xác định không trục xuất ta khỏi sư môn?"

Đông Lẫm không đáp lời này, nói sang chuyện khác: "Ta tìm thêm cho ngươi những vũ khí khác thích hợp với ngươi."

"Tại sao ngươi lại muốn dẫn ta đi tìm vũ khí?" Ta không cần mà! Thứ ta cần chính là thẻ!! "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Ngươi là..." Đông Lẫm có chút cứng nhắc: "Đồ đệ của ta."

Hai vấn đề, cùng một câu trả lời.

Hắn không thể trục xuất cô khỏi sư môn.

Đông Lẫm siết chặt lòng bàn tay, nhưng hắn lại không biết làm sao để đối mặt với cô.

Phát sinh chuyện như vậy...

"Diệp Lạc cũng là đồ đệ của ngươi." Sao không thấy ngươi dẫn ả đi tìm một cái.

"... Không giống."

Sơ Tranh không rõ ý vị kéo dài âm điệu: "Ồ? Sư tôn nhớ ra rồi?"

Giọng nói của Đông Lẫm hơi đề cao, mặt mày thanh tuyển nhiễm lên vẻ tức giận: "Không được hồ ngôn loạn ngữ, đi ra ngoài trước đi."

Hung cái gì?

Ta thấy ngươi chính là đang giả vờ!!

Đông Lẫm không cho Sơ Tranh cơ hội nói chuyện nữa, rời đi trước một bước.

Trở lại đường hành lang tối như mực, nhiệt độ nóng bỏng chợt hạ xuống, toàn thân Sơ Tranh cũng dễ chịu hơn không ít.

Sơ Tranh quay đầu nhìn cửa vào kia một chút, nơi này chắc đã bị người ta thiết lập cấm chế gì đó, chỉ cách mấy bước, nhưng nhiệt độ hoàn toàn không giống nhau.

-

Trở lại trong thành trì, sắc trời đã sáng rõ, người của Vân Tông đều đi cả rồi.

Đông Lẫm giải thích: "Ta cho là sẽ trì hoãn lâu một chút, nên để bọn họ đi trước."

"Ồ." Sơ Tranh không để ý chút nào.

Sơ Tranh cho là Đông Lẫm muốn về Vân Tông, ai biết hắn cũng không có ý định này, mà mang theo cô đến tụ hợp cùng tông chủ.

"Tông chủ, Tam trưởng lão."

"Sao lại mang cả Tranh Nhi tới đây?" Tông chủ có chút ngoài ý muốn.

Trước đó Đông Lẫm nói muốn rời đi một lúc, bọn họ cho là có chuyện quan trọng gì, kết quả hắn lại mang đồ đệ đến.

"Mang nàng đi rèn luyện mở mang một chút." Gọng điệu Đông Lẫm đứng đắn.

Sơ Tranh: "..." Ta cũng không muốn, ngươi hỏi qua ý kiến của ta chưa?

Tông chủ nhíu mày, trên khuôn mặt uy nghiêm lộ ra sự lo lắng: "Lần này..."

Đông Lẫm lạnh nhạt cắt ngang lời tông chủ: "Trong lòng ta nắm chắc."

Tông chủ nhìn Đông Lẫm mấy lần, đại khái không rõ người mà bình thường ngay cả đồ đệ là ai cũng không nhớ nổi, sao đột nhiên lại đổi tính, muốn dẫn đồ đệ theo.

"Vậy được rồi." Tông chủ căn dặn Sơ Tranh: "Tranh Nhi, lần này không phải chuyện đùa, con không được làm ẩu, đi theo sư tôn của con là được rồi."

Sơ Tranh: "..."

Ta có thể ở đây chờ các ngươi không?

Nghe cũng không phải là chuyện tốt gì.

Mấy người tông chủ phải đi đến một chỗ khác, các đại lão đều có phi hành khí của mình, Sơ Tranh không có, chỉ có thể ké kiếm của Đông Lẫm.

"Muốn đứng phía trước không?" Đông Lẫm hỏi Sơ Tranh.

"Không." Gió lớn.

Sơ Tranh cự tuyệt quá dứt khoát, một chút do dự cũng không có.

Đông Lẫm mở miệng, nhưng dường như lại không biết nói gì, cuối cùng trầm mặc quay đầu.

Trên đường Đông Lẫm để tông chủ đi trước, hắn ngừng một lần.

Sơ Tranh ở tại chỗ chờ lấy, Đông Lẫm một mình rời đi, không biết đi đâu.

Chờ hắn trở về, hắn đưa cho cô một viên thuốc: "Ăn đi."

"Đây là gì?"

Đông Lẫm không có ý định giải thích: "Mau ăn đi."

Sơ Tranh: "..."

Thẻ người tốt sẽ không hạ độc hại ta chứ!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng tay lại nhận lấy viên đan dược kia, trực tiếp nuốt xuống.

Nuốt đan dược xuống, liền cảm giác lồng ngực trước đó có chút khó chịu lúc này dễ chịu hơn không ít.

Sơ Tranh ngờ vực hỏi: "Sư tôn cố ý đi tìm thuốc cho ta?"

Đông Lẫm buông thõng mắt, lông mi dài run rẩy: "Không phải, tiện đường."

"Ồ."

Ánh mắt Sơ Tranh nhìn hắn có chút không đúng, Đông Lẫm không được tự nhiên dời ánh mắt, lần nữa lên đường.

Chờ bọn họ dừng lại, thì đã là ba ngày sau.

Bọn họ dừng lại ở trước một sơn môn.

Sơ Tranh vừa tới gần đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, đỉnh núi phía sau sơn môn bị mây đen bao phủ, bên trong giống như có thứ gì đó.

"Nguy rồi! Tới trễ rồi!"

Tông chủ sầm mặt lại, lập tức chạy lên trên ngọn núi kia.

Cách rất gần, Sơ Tranh trông thấy trên con đường thông lên ngọn núi, có không ít thi thể ngã xuống.

Máu tươi đang uốn lượn chảy xuôi xuống núi, đứng ở chỗ cao quan sát, giống như một dòng suối chảy từ đỉnh núi xuống.

Lúc trước Sơ Tranh trông thấy trường hợp như vậy, có thể mặt không đổi sắc ăn chút gì.

Nhưng hôm nay trông thấy, cô lại có chút... Hưng phấn.

Đúng.

Cô có chút hưng phấn.

Chuyện này khá thú vị nha.
Bình Luận (0)
Comment