Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1556

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bên dòng suối.

Đông Lẫm nhìn mặt nước đến xuất thần, Sơ Tranh đang rửa trái cây ở bên cạnh.

Cô rửa xong rồi đưa cho Đông Lẫm: "Đông Lẫm, ăn không?"

Đông Lẫm ghé mắt, uốn nắn cô: "Gọi sư tôn, không biết lớn nhỏ."

Sơ Tranh biết nghe lời phải đổi cách gọi: "Sư tôn, ăn không?"

Một cái xưng hô mà thôi.

Thẻ người tốt bảo gọi thế nào thì gọi thế ấy chứ sao.

Hắn vui là tốt rồi.

Đương nhiên gọi cha là không được!!

Đông Lẫm nhận lấy trái cây Sơ Tranh đưa qua, lúc đầu cũng không để ý, nhưng lấy tới trước mặt mới cảm thấy không thích hợp: "Đây là quả Hồng Anh?"

Sơ Tranh nhìn trái cây trong tay, không chắc chắn lắm: "Hình như thế."

"Ngươi lấy đâu ra?"

"Mua."

Bằng không thì ta còn có thể nhặt sao?

Vừa rồi khi Sơ Tranh đi ngang qua một tòa thành trì, đúng là có rời đi...

Có thể nhanh như vậy đã mua được loại vật này?

Quả Hồng Anh có thể thanh thần đề khí, còn là vật phẩm thiết yếu để luyện chế một số đan dược cấp cao, ngàn vàng khó cầu.

Dĩ nhiên không phải Sơ Tranh cố ý đi mua, khi cô đi phá sản, nhìn thấy thứ đồ chơi này không tệ, có thể cho thẻ người tốt ăn, cho nên liền mua về.

Đông Lẫm nhìn trái cây trong tay, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Cho ta xem tay một chút."

"Làm gì?" Chiếm tiện nghi của ta à! Ngươi muốn sờ thì cứ nói, ta rất tình nguyện.

"Ta xem thương thế của ngươi."

"Có gì đáng xem." Sơ Tranh ngồi xuống tảng đá bên cạnh: "Khỏi rồi."

Đông Lẫm đi qua, từ trên cao nhìn xuống: "Vươn tay ra, ta xem một chút."

Sơ Tranh nghiêng đầu liếc hắn một cái, duỗi cái tay lành lặn kia qua: "Sư tôn sờ sờ?"

Đông Lẫm vốn không nghĩ gì khác, nhưng Sơ Tranh đột nhiên tung ra một câu như vậy, đáy lòng của hắn lập tức có chút không an phận.

"Đừng nháo, tay kia." Đông Lẫm đè ép dị dạng bốc lên dưới đáy lòng, thấp giọng quát.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, thật lòng hỏi: "Sư tôn còn muốn sờ hai cánh tay của ta sao?"

Vành tai Đông Lẫm đã đỏ rực lên, trong giọng nói rõ ràng lộ vẻ tức hổn hển: "Ngươi... Ngươi đừng có nói mê sảng nữa!"

Ngươi cũng đã làm, còn sợ ta nói sao?

Ngươi cho rằng ngươi giả mất trí nhớ là được rồi sao?

"Vậy ngươi có nhìn nữa không?"

"..." Đông Lẫm có cảm giác mình bị đùa giỡn. Hắn hít sâu một hơi: "Vươn ra."

Sơ Tranh giơ tay ra, Đông Lẫm muốn đưa tay, lại nghĩ đến cái gì đó, bỗng rụt tay về, cứ như vậy mà nhìn thôi.

Thấy khôi phục không tệ, hắn đưa thuốc mỡ cho Sơ Tranh: "Từ bôi thuốc."

Đông Lẫm đưa thuốc xong thì đi sang bên cạnh, không ở lại nhìn cô nữa.

Sơ Tranh căn bản không nghĩ tới chuyện bôi thuốc, Đông Lẫm không giúp cô bôi thuốc, cô trực tiếp bỏ thuốc ở tảng đá bên cạnh.

Chờ Đông Lẫm trở lại bình thường, vừa nghiêng đầu liền thấy Sơ Tranh nằm trên tảng đá, bởi vì vấn đề góc độ, hắn không xác định Sơ Tranh chỉ nằm, hay là ngủ thiếp đi.

Suối nước ào ào lao nhanh về phương xa, cá nhỏ xuyên qua hư ảnh của mây bay.

Chân Đông Lẫm giống như mọc rễ tại chỗ, nửa ngày sau cũng không nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Đông Lẫm cũng nhấc chân, lặng yên không tiếng động đi đến bên cạnh cô gái kia, trước tiên nhìn chung quanh một chút, sau đó vươn cổ sang nhìn xem Sơ Tranh đã ngủ chưa.

Sơ Tranh nhắm chặt hai mắt, hô hấp cũng rất nhạt.

Dưới đáy lòng Đông Lẫm nghĩ một lúc, cảm thấy chắc cô đã ngủ thiếp đi, lúc này mới tới gần hơn một chút.

Hắn nhìn thuốc mỡ bị Sơ Tranh đặt ở bên cạnh, im ắng thở dài.

Cầm thuốc mỡ, Đông Lẫm cẩn thận kéo tay Sơ Tranh ra, mở ra.

Một đôi tay xinh đẹp như vậy, bây giờ biến thành thế này...

Đáy lòng Đông Lẫm vô cớ khó chịu không nói ra được, lực đạo bôi thuốc mỡ cũng nhẹ hơn mấy phần.

Thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh, lo sẽ làm cô tỉnh dậy.

Đông Lẫm nhìn chằm chằm gương mặt kia đến hơi xuất thần, luôn có thể làm hắn nghĩ tới một chút hình ảnh loạn thất bát tao...

"Phù..."

Đông Lẫm mặc niệm tĩnh tâm chú dưới đáy lòng, đứng dậy đi đến bên cạnh.

[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của Halantamnhien. Đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor!]

-

Ban đêm.

Trên bầu trời sẫm màu, sao trời tô điểm.

Ánh trăng sáng tỏ rơi xuống mặt nước, chiết xạ ra ánh sáng gợn sóng lăn tăn.

Bên cạnh suối nước có đống lửa lẳng lặng thiêu đốt, nam nhân đứng ở bên cạnh đống lửa, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Sơ Tranh tỉnh lại liền trông thấy một hình ảnh như thế.

Sơ Tranh nhịn xuống xúc động muốn ngáp, chống lên tảng đá, trầm mặc nhìn đống lửa thiêu đốt kia.

"Tỉnh rồi." Đông Lẫm nghe thấy động tĩnh, xoay người lại: "Có đói bụng không?"

Hắn đi về phía Sơ Tranh.

"Không đói bụng." Cô đã sớm Tịch Cốc* rồi, uống hạt sương là được, đói cái gì.

(*Tịch Cốc/Ích Cốc (辟谷) là một phép tu hành, hiểu đại khái là không cần ăn lúa gạo,..)

"Ta cho ngươi..."

Đông Lẫm ngừng lại, hơi mờ mịt luống cuống đứng ở đó.

Sơ Tranh phất y phục, đuổi côn trùng nhảy lên người cô đi: "Cho ta cái gì?"

Đông Lẫm đưa đồ vật trong tay tới, nghiêm mặt nói: "Vậy ngươi đói bụng thì hãy ăn."

Đông Lẫm căn bản không biết làm sao để chăm sóc người khác.

Khi còn nhỏ tuổi, một mình hắn trải qua, bản thân mình ăn no là được.

Đến sau này thành danh, bên cạnh hắn có người sắp xếp sinh hoạt thường ngày cho hắn, căn bản không cần hắn quan tâm.

Sau khi nhận đồ đệ, hắn cũng chưa từng chú ý đến những chuyện này...

Cho nên lúc này mới có chút không biết làm sao, cũng quên mất đồ đệ hắn đã sớm Tịch Cốc, cũng không phải rất cần đồ ăn.

Trong tiếng gào thét của Vương Giả, Sơ Tranh nuốt mấy chữ không cần về, nhận lấy nhìn một chút.

Giấy dầu bao lấy mấy món bánh ngọt, nhìn qua rất tinh xảo, không biết Đông Lẫm lấy đâu ra.

Sơ Tranh chọn lấy một khối ăn.

Đông Lẫm vốn cho rằng Sơ Tranh sẽ không ăn, dù sao thì cô cũng vừa nói không đói bụng.

Ai biết cô lại ăn.

Đông Lẫm tiên tôn có chút khẩn trương hỏi: "Hợp khẩu vị không?"

"Ừ. Cũng tạm, hơi ngọt." Sơ Tranh thành thật phát biểu cảm giác.

"..."

Đông Lẫm yên lặng ghi lại, cô không thích đồ ăn quá ngọt.

Đông Lẫm đi đến bên cạnh ngồi xuống, bỏ thêm củi vào trong đống lửa: "Ngày hôm nay... Vì sao ngươi lại đứng ra nói chuyện vì ta?"

"Ngươi là..." Sơ Tranh ngừng một chút: "Sư tôn của ta, ta không vì ngươi nói chuyện thì còn vì ai nói chuyện?"

Đông Lẫm nhìn chằm chằm đống lửa thiêu đốt: "Ngươi không cảm thấy bọn họ nói đúng sao?"

Đổi lại là bình thường, chắc có lẽ hắn sẽ cố gắng nghĩ cách, xem làm sao để giải quyết xong chuyện này.

Nhưng hôm nay...

Hắn lại theo cô rời đi.

Nếu như là trước kia, thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

Sơ Tranh nhắc nhở hắn: "Sư tôn, ta là Yêu tộc." Yêu tộc phải có giác ngộ của Yêu tộc, sao có thể tùy tiện thay đổi lập trường.

Đông Lẫm sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mất tự nhiên cúi đầu xuống: "Là vi sư quên mất."

Sơ Tranh chuyển đến bên chỗ Đông Lẫm ngồi.

Hơi thở lạ lẫm mang theo chút quen thuộc bao phủ tới, Đông Lẫm cả kinh trực tiếp đứng dậy.

Sơ Tranh giữ chặt tay áo hắn: "Sư tôn, ngươi không cần thiết phải sống vì người khác."

Đông Lẫm sững sờ, hắn chậm chạp ngồi trở lại.

"Vì người khác..." Giọng nói của hắn thật thấp, nghe không ra là có ý gì: "Đúng vậy, không cần thiết."

"Sư tôn, ngươi thật sự không nhớ rõ chuyện phát sinh ngày đó sao?"

Tâm tình Đông Lẫm vốn đang rất nặng nề, trong nháy mắt kinh sợ đến bay mất, tóc gáy toàn thân đều dựng lên, cứng ngắc hỏi: "Ngươi đang nói gì thế?"

Sơ Tranh nhìn hắn vài lần, đột nhiên tiến tới.

Trên môi Đông Lẫm hơi nóng lên, thân thể mềm mại của thiếu nữ dựa vào trong lòng hắn, mùi thơm ngọt của điểm tâm không ngừng phiêu tán tới.

-

Đông Lẫm đẩy Sơ Tranh ra, vội vàng đứng lên, lui ra sau mấy mét.

"Ngươi..."

Mặt mày thanh tuyển của nam nhân ẩn chứa tức giận, tay chỉ vào Sơ Tranh, giống như cô nương nhà lành bị phi lễ.

Sơ Tranh không thèm để ý hất cằm lên: "Sư tôn không nhớ rõ cũng không sao, dù sao về sau sư tôn cũng là của ta, từ từ suy nghĩ."

Đáy mắt Đông Lẫm hiện lên một tia kinh ngạc.

Vốn định mắng cô không có quy củ, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước, lời này lại nói không nên lời.

Thân ảnh Đông Lẫm lóe lên, trực tiếp biến mất khỏi đó.

Sơ Tranh chậc một tiếng.

Thẻ người tốt quả nhiên phải giam lại mới được.
Bình Luận (0)
Comment