Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1570

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 14.35%. 】

-

Sơ Tranh tới liền phát hiện mình đứng trước bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô gái trong gương.

Bộ dáng đoan chính xinh đẹp, là loại người đứng trong đám đông cũng có thể khiến người ta nhìn một chút là có thể trông thấy.

Một thân áo da khốc soái, tóc quăn, vừa vặn dài đến dưới bờ vai một chút, có mấy sợi nhuộm màu đỏ, rất có cá tính, cảm giác đầu tiên đem đến cho người ta chính là ngầu.

Đây hoàn toàn chính là phong cách ăn mặc của thiếu nữ thời kỳ phản nghịch.

Sơ Tranh soi gương một lát, cũng coi như hài lòng với gương mặt này.

Nhưng mà...

Vì sao ta lại ở đây?

Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì?

Sơ Tranh quay đầu nhìn đằng sau, tùy ý chọn một gian phòng đi vào, tiếp thu ký ức trước.

-

Nguyên chủ họ Trì.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, tình cảm của cha mẹ vẫn luôn rất tốt, nhưng cô ấy không nghĩ tới cha lại ngoại tình, đối tượng ngoại tình còn là một người phụ nữ nhỏ hơn cha tận mười tuổi.

Mẹ không chịu được đả kích như vậy, tự sát mà chết.

Cha không có chút áy náy nào, tiểu tam rất nhanh liền đăng đường nhập thất.

Nguyên chủ vì thế mà hận cha thấu xương, mỗi ngày ở trong nhà, không phải cãi nhau với cha, thì chính là đấu với tiểu tam.

Nguyên chủ chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể là đối thủ của một người phụ nữ làm tiểu tam cho người ta được.

Lần nào cũng chiếm thế hạ phong.

Cha còn không giúp cô ấy, luôn luôn quát mắng cô ấy không được làm xằng làm bậy, yên bình mà sống.

Tiểu tam càng thêm không kiêng nể gì cả.

Nguyên chủ tức không nhịn nổi, rời nhà trốn đi một thời gian, cha cô ấy cũng bị nguyên chủ làm tức giận, trực tiếp cắt đứt nguồn kinh tế của cô ấy.

Không có tiền tiêu, nguyên chủ chỉ có thể tự đi làm việc.

Cô ấy không nghĩ tới, mình sẽ bắt gặp tiểu tam hẹn hò với một người đàn ông ở chỗ làm việc.

Nguyên chủ trốn rất nhanh, nhưng vẫn bị tiểu tam trông thấy.

Tiểu tam sợ nguyên chủ trông thấy, bí mật đi tìm cô ấy thăm dò.

Nhưng nguyên chủ là một người không giữ được bình tĩnh, trực tiếp uy hiếp tiểu tam, muốn nói chuyện này cho cha cô ấy biết.

Tiểu tam xin nguyên chủ đừng nói cho cha cô ấy biết, bà ta cam đoan chẳng mấy chốc sẽ rời đi, về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Nguyên chủ cho là tiểu tam nói thật, đồng ý có thể tạm thời không nói cho cha cô ấy biết.

Nhưng không nghĩ tới tiểu tam căn bản không muốn rời đi, bà ta nói như vậy, chẳng qua là muốn tạm thời ổn định cô ấy mà thôi.

Tiểu tam thương lượng với gã đàn ông kia xem nên làm sao.

Cuối cùng bọn họ cảm thấy có thể bắt lấy một chút nhược điểm của nguyên chủ, uy hiếp cô ấy.

Cho nên tiểu tam kiếm cớ hẹn nguyên chủ ra.

Lúc đầu bọn họ chỉ tính toán chụp chút ảnh chụp gì đó, nhưng không nghĩ đến nguyên chủ phản kháng kịch liệt, gã đàn ông vô ý đánh trúng đầu nguyên chủ.

Hai người rất sợ hãi, không dám đưa nguyên chủ đến bệnh viện.

Cuối cùng hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, trực tiếp giết chết nguyên chủ.

Quan hệ của nguyên chủ và cha còn kém, huống chi đến những người còn lại, tất nhiên cũng không có liên hệ gì, cô ấy mất tích cũng không có ai biết...

Sơ Tranh ngồi trên nắp bồn cầu, chống trán.

Đây là tình tiết máu chó gì.

Cánh cửa của tiểu tam bây giờ cũng cao như vậy sao, cần cao đến giết người luôn?

Tuyến thời gian bây giờ là khi nguyên chủ vừa bắt gặp tiểu tam hẹn hò với gã đàn ông kia, tiểu tam hẹn cô ấy ra.

Sơ Tranh đi từ gian phòng ra ngoài, đứng đối diện với tấm gương sửa sang lại.

-

Vạn Doanh ngồi trong góc khuất, không ngừng nhìn thời gian.

Điện thoại trên bàn rung lên, một số điện thoại không lưu tên nhảy ra.

Vạn Doanh nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy bóng người quen thuộc, lập tức cầm điện thoại lên nghe máy.

"Thế nào rồi?"

"Nó vào phòng rửa tay, vẫn chưa nói chuyện gì cả."

"Nhất định phải giải quyết được nó." Gã đàn ông ở đầu dây bên kia nói: "Không thể để cho nó nói lung tung."

"Nói không chừng nó không nhìn thấy gì..."

"Vậy lỡ như nhìn thấy thì sao?"

Vạn Doanh nhíu mày: "Được, em biết rồi, cúp máy trước."

Vạn Doanh cúp điện thoại, nhìn về phương hướng toilet.

Sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra?

Ngay khi Vạn Doanh chuẩn bị vào xem, thiếu nữ đút hai tay trong túi áo khoác, chậm rãi đi từ bên kia ra.

"Tiểu Sơ."

Vạn Doanh kêu một tiếng, trên mặt mang nụ cười giống như "mẹ hiền".

Sơ Tranh đứng bên ngoài, dò xét Vạn Doanh vài lần.

Không thể không nói Vạn Doanh rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, phong cách mặc quần áo cũng vô cùng thời thượng.

So sánh với mẹ của nguyên chủ, đương nhiên là Vạn Doanh càng làm cho đàn ông cảm thấy cảnh đẹp ý vui hơn.

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, ngồi xuống đối diện.

"Tiểu Sơ, con muốn ăn chút gì không?" Vạn Doanh mỉm cười: "Muốn ăn gì thì cứ chọn đi, dì mời."

"Bà tìm tôi có chuyện gì."

Mặc dù biết bà ta tìm mình vì chuyện gì, nhưng Sơ Tranh vẫn dựa theo kịch bản hỏi một câu.

"Dì chỉ muốn hỏi con một chút, đêm qua, con trông thấy..."

Vạn Doanh thăm dò nhìn Sơ Tranh.

Vạn Doanh chỉ trông thấy nguyên chủ, cũng không xác định cô ấy có nhìn thấy bọn họ hay không.

Bây giờ bà ta đương nhiên phải lấy thăm dò làm chủ.

Sơ Tranh hỏi lại: "Trông thấy cái gì?"

Đáy lòng Vạn Doanh hơi ngưng lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Sơ Tranh, đáy lòng phán đoán xem Sơ Tranh đang nói dối, hay là thật sự không nhìn thấy.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nghiêm mặt.

Trong lúc nhất thời Vạn Doanh không nhìn ra được cái gì.

Lấy sự hiểu biết của bà ta đối với con ranh này, nếu như quả thật có trông thấy, thì hôm nay mình tìm cô, có lẽ cô đã nhảy dựng lên rồi.

Bây giờ còn bình tĩnh như vậy...

Nói không chừng là thật sự không nhìn thấy.

Dù sao loại nơi kia, người nhiều như vậy, ánh sáng còn u ám.

"Không có gì." Vạn Doanh bất động thanh sắc nói: "Chỉ là đêm qua dì trông thấy con, con bỏ nhà đi, có phải trên người không có tiền nên chạy đi tìm việc làm không?"

"Đó là chuyện của tôi."

Vạn Doanh cũng không dám quá quan tâm, dù sao quan hệ của mình và cô cũng không tốt đến vậy.

Bà ta vờ vịt nhíu mày: "Nhưng ở nơi như thế..."

Sơ Tranh liếc nhìn bà ta một cái: "Bà biết tôi đi làm ở đâu? Bà đến đó làm gì?"

Trong lòng Vạn Doanh ngờ vực nghĩ: Chẳng lẽ nó thật sự không nhìn thấy?

Bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng kia của Sơ Tranh, cũng không giống giả vờ.

Vạn Doanh: "Bạn bè gọi dì qua góp cho đủ nhân số, cha con cũng biết."

Bây giờ nguyên chủ và cha cô ấy mâu thuẫn cãi nhau, đang bỏ nhà ra đi.

Vạn Doanh đã liệu định Sơ Tranh sẽ không gọi điện thoại chứng thực với cha nguyên chủ, cho nên mới dám nói như thế.

Ai biết Sơ Tranh lại không hành động giống như suy nghĩ của bà ta, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của cha nguyên chủ từ trong sổ đen ra, trực tiếp gọi tới.

Vạn Doanh: "..."

Vạn Doanh bị động tác của Sơ Tranh hù đến.

Nhưng nghĩ lại, lại cấp tốc bình tĩnh lại.

"Trì Sơ Tranh!! Mày còn dám gọi điện thoại cho tao, mày ở đâu rồi!!"

Điện thoại kết nối, giọng nói của ông Trì từ đầu kia truyền tới, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được lửa giận của ông ta.

Sơ Tranh cầm điện thoại di động, chờ ông Trì rống xong, bình tĩnh mở miệng: "Đêm qua vợ ông đến quán bar chơi ông biết không?"

"Cái gì?"

Sơ Tranh nói tiếp: "Bà ta nói ông biết."

"..."

Ông Trì bên kia trầm mặc một hồi.

Qua vài giây sau, ông Trì nói: "Cô ấy nói có một buổi tụ hội, là bạn của cô ấy mời đi. Mày hỏi chuyện này làm gì? Làm sao mày biết dì mày đến quán bar chơi? Có phải mày đến quán bar không? Mày mới bao nhiêu tuổi blabla..."

Sơ Tranh trực tiếp cúp điện thoại, lưu loát kéo ông Trì vào sổ đen.

Đầu kia ông Trì phát hiện Sơ Tranh cúp điện thoại, gọi lại thì nhận được nhắc nhở tắt máy, tức giận đến ông ta xém quăng điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment