Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1630

Editor: Yuuri: Yuuri_Yy

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cô biết văn minh ở tinh cầu khác không?"

Lâu Hành không trả lời, ngược lại ném ra một vấn đề như thế.

Sơ Tranh cảm thấy hình ảnh này hơi quen thuộc...

"Biết. Tôi đi tìm Hạ Tiến chính là nói chuyện này."

Lâu Hành: "..."

Lâu Hành vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần để phổ cập khoa học về văn minh ở tinh cầu khác cho Sơ Tranh, kết quả một câu "tôi biết" của cô khiến Lâu Hành yên tĩnh vài giây.

-

Tinh cầu này hủy diệt, là bắt đầu từ khi một chiếc phi thuyền rơi xuống.

Dĩ nhiên không phải là người ngoài hành tinh xâm lấn.

Đó là một chiếc phi thuyền trống không, bọn họ không phát hiện bất luận sinh mệnh nào ở trong đó.

Sau đó con người bắt đầu nghiên cứu đồ vật trên chiếc phi thuyền kia, tất cả đều hoàn toàn tiên tiến hơn văn minh và khoa học kỹ thuật của tinh cầu bọn họ.

Lúc đầu hết thảy đều tiến triển thuận lợi, từ trong những khoa học kỹ thuật hiện đại đó, khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng nhanh chóng phát triển.

Nhưng...

Có một ngày, bọn họ đột nhiên nhận được một tần số lạ lẫm.

Đó là một loại ngôn ngữ bọn họ không cách nào nghe hiểu được.

Tần số duy trì liên tục vài ngày, ngay lúc đó người phụ trách phải giải ra được những tín hiệu từ tần số kia, nhưng đáng tiếc hoàn toàn không có đầu mối.

Sau đó...

Sau đó hủy diệt bắt đầu.

Có phi thuyền hiện ra trên bầu trời của bọn họ, ngay từ đầu những phi thuyền kia cũng không công kích bọn họ, mà là không ngừng gửi tín hiệu cho bọn họ, nhưng đáng tiếc bọn họ nghe không hiểu đối phương muốn biểu đạt gì.

Cuối cùng bắt đầu công kích...

Khoa học kỹ thuật của văn minh ở tinh cầu khác căn bản không phải thứ bọn họ có thể ngăn cản, ngay lúc đó có người giấu một nhóm người sống sót ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Phòng thí nghiệm triệt để đóng lại, tình huống bên ngoài như thế nào không ai biết được.

Đợi có người đánh bạo ra ngoài nhìn thử, phát hiện phía trên có chất độc trải rộng, toàn bộ mặt đất cơ hồ bị san thành bình địa, không nhìn thấy nhà cao tầng nào nữa.

Bên trong số người sống sót đa phần là thành viên quan trọng của phòng thí nghiệm, bọn họ lợi dụng những khoa học của văn minh ở tinh cầu khác kia, cải biến phòng thí nghiệm, cuối cùng có quy mô như bây giờ.

Đã từng là một tinh cầu yên tĩnh, đột nhiên giống như bị mở ra cánh cửa vũ trụ to lớn, mặt đất thỉnh thoảng có phi thuyền hạ xuống.

Những sinh vật ngoài hành tinh kia cũng sẽ không thân thiện với nhân loại.

"Tổ hành động đặc biệt chủ yếu phụ trách thanh trừ những sinh vật ngoài hành tinh này."

Sơ Tranh đưa ra nghi vấn: "Vì sao người ở thành phố dưới đất đều không biết?"

Đã là loại thời điểm sinh tử tồn vong này rồi, mà những người này còn giấu diếm mọi người?

Đến bây giờ mấy đời truyền thừa xuống, ngay cả chuyện vì sao tinh cầu của mình lại bị hủy diệt, đều không có ai biết.

"Theo như tư liệu ghi chép, là lúc đó có một người phụ trách hạ lệnh phong tỏa tin tức, mục đích là để tất cả mọi người có thể sống sót."

Ngay lúc đó mọi người rất tuyệt vọng, mỗi ngày đều có người tự sát, khủng hoảng khắp nơi.

Tất cả mọi người đều bị bao phủ trong không khí âm u tử vong.

Để những người này sống sót, người phụ trách bịa ra một lời nói dối, nói với bọn họ rằng mặc dù không thể sinh tồn trên mặt đất, nhưng dưới mặt đất thì có thể, dựa vào những khoa học kỹ thuật kia, bọn họ sẽ không bị diệt vong.

Đến khi mặt đất xuất hiện sinh vật ngoài hành tinh, bọn họ sẽ phụ trách giải quyết.

Về sau tình huống dần dần chuyển biến tốt đẹp, dường như mọi người đã tin tưởng mọi chuyện thật sự như người phụ trách nói.

Bọn họ không phải không dám nhìn thẳng vào sự thật, mà là không muốn nhìn thẳng vào.

Có ai lại muốn giãy dụa trong cực khổ đây?

Cho nên thế hệ trẻ sinh ra sau đó, cơ bản cũng không biết chân tướng lúc trước, chỉ biết trên mặt đất trải rộng khí độc, bọn họ không thể đi ra ngoài.

"Những năm này sinh vật ngoài hành tinh đã rất ít xuất hiện." Lâu Hành nói: "Vài ngày trước tôi gặp phải một con, nhưng mà..."

Hắn ngừng lại, không nói tiếp.

Sơ Tranh cũng rất sáng suốt không hỏi: "Vì sao lại ít đi?"

Lâu Hành: "Căn cứ vào phân tích của phòng thí nghiệm bên kia, tinh cầu của chúng ta ngay từ đầu có lẽ có cơ chế bảo hộ."

Bởi vì cơ chế bảo hộ này, những sinh mệnh khác trong vũ trụ không phát hiện được tinh cầu này.

Sau khi chiếc phi thuyền kia ngoài ý muốn rơi xuống, vị trí tọa độ ngoài ý muốn bị bại lộ, dẫn đám người ngoài hành tinh kia đến.

Cuối cùng tinh cầu bị hủy diệt, cơ chế bảo hộ mất đi hiệu lực, cho nên đoạn thời gian kia không ngừng có sinh vật ngoài hành tinh hạ xuống.

Những năm này sinh vật ngoài hành tinh xuất hiện càng ngày càng ít, có thể là cơ chế bảo hộ khôi phục lại, bọn họ còn nói, có lẽ đợi thêm trăm năm, hoặc là mấy trăm năm... Mặt đất lại có thể tiếp tục sinh tồn.

Về phần cơ chế bảo hộ này là gì, tạm thời còn chưa nghiên cứu ra.

"Vậy..."

Xẹt xẹt xẹt ——

Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên lấp lóe mấy lần.

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn đèn.

Ánh đèn "xẹt xẹt" lóe lên mấy lần, rất nhanh ổn định lại, giống như là lượng điện không đủ dẫn đến.

Sơ Tranh vừa thu tầm mắt lại, trước mắt tối sầm lại.

Ánh đèn muôn màu ngoài cửa sổ, từng mảnh từng mảnh tối đi, toàn bộ thế giới trong nháy mắt lâm vào trong bóng tối.

Đậu... má!

Tình huống thế nào đây?

"Sơ Tranh tiểu thư!"

Anh Huy ở bên ngoài gõ cửa.

Sơ Tranh trấn định lên tiếng: "Vào đi."

Trong tay anh Huy là đèn chiếu sáng, không biết lấy ở đâu ra, sau khi đi vào, gian phòng có ánh sáng, anh Huy trước tiên soi đến chỗ Sơ Tranh, nhoáng một cái phát hiện bên cạnh còn có người, anh Huy xém chút trực tiếp động thủ.

Thấy rõ là Lâu Hành, anh Huy vội vàng dừng thế công kích.

Người này sao lại ở chỗ này?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, anh Huy cũng không dám hỏi.

Lâu Hành đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới: "Toàn bộ khu hai đều bị cúp điện."

Khu một sau tường cao vẫn còn sáng, chắc là không bị liên lụy.

"Bình thường không?" Sơ Tranh là nhân khẩu ngoại lai không hiểu rõ lắm.

Lâu Hành lắc đầu: "Không bình thường. Khu hai cũng chia làm rất nhiều khu vực, xuất hiện trục trặc cũng không có khả năng mất điện quy mô lớn như thế, trừ phi..."

Anh Huy truy vấn: "Trừ phi cái gì?"

Lâu Hành: "Hệ thống cung cấp điện xảy ra trục trặc."

Mỗi khu đều có một hệ thống cung cấp điện, một khi hệ thống cung cấp điện trục trặc, toàn bộ khu đều sẽ mất điện.

"Tôi đi hỏi một chút xem chuyện gì xảy ra." Anh Huy để lại đèn chiếu sáng, đi xuống lầu tìm người của khách sạn.

Năm phút sau, anh Huy đi lên.

"Người của khách sạn nói, vừa nhận được tin tức, hệ thống cung cấp điện xảy ra trục trặc, bây giờ đang sửa gấp."

Sơ Tranh đứng trong bóng tối nhìn ra ngoài, sửa gấp cần bao lâu?

Đoạn thời gian mất điện này, sẽ xảy ra chuyện gì?

Trước đó hệ thống làm sạch của khu ba xảy ra vấn đề, bây giờ hệ thống cung cấp điện của khu hai xảy ra vấn đề...

"Anh cảm thấy đây là do người làm sao?" Sơ Tranh hỏi Lâu Hành.

"Không biết." Bây giờ không dễ phán đoán, Lâu Hành nhìn vào trong bóng tối một chút: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi nên rời đi một chuyến."

Sơ Tranh còn chưa đáp, Lâu Hành đã quay người đi tới cửa.

Tay hắn đặt trên chốt cửa, vừa định đè xuống, bỗng nhiên dừng lại.

"Anh..."

Lâu Hành dựng thẳng ngón trỏ lên đặt ở bên môi, nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo.

Một giây sau, Lâu Hành rời khỏi cửa, lui trở về trong phòng.

"Người của tổ hành động đặc biệt." Lâu Hành hạ giọng: "Đi tới bên này, chắc là tới tìm tôi."

Sơ Tranh: "..."

Vậy cũng không nhất định.

Nói không chừng là tới tìm ta thì sao.

Thẻ người tốt không nên tự cho là đúng có được không!

Bên ngoài hành lang truyền đến âm thanh phá cửa bạo lực, âm thanh kia không ngừng lớn dần, ngẫu nhiên vang lên một tiếng kêu, hẳn là đang điều tra từng phòng một.

Lâu Hành nhìn quanh bốn phía, cửa sổ đều bị hàn chết, căn bản không mở ra được.

"Cộc cộc..."

Cửa phòng bị người gõ vang.

Lâu Hành căn dặn Sơ Tranh: "Lát nữa hai người nhớ tránh đi."

Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Bọn họ không nhất định là tới tìm anh."

Lâu Hành không hiểu: "Còn có thể tìm ai?"

Sơ Tranh dùng ngón tay chỉ vào mình.

Ta.
Bình Luận (0)
Comment