Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 166

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Giọng điệu của thiếu niên rất mập mờ, âm cuối còn như câu dẫn người ta.

Sơ Tranh liếc hắn một cái, lãnh đạm hỏi: "Anh còn muốn mua gì không?"

Sắp bị nhân đôi rồi đấy!

Lục Nhiên: "..."

Sơ Tranh và Lục Nhiên trở lại biệt thự, Lục Nhiên buông những đồ vật loạn thất bát tao kia xuống.

Hắn nhìn về phía Sơ Tranh một chút, trực tiếp đi qua, ôm lấy Sơ Tranh, đè cô xuống ghế sofa.

Ghế sofa rất mềm mại, làm hai người như lọt thỏm vào đó.

Lục Nhiên chống tay, rũ mắt nhìn cô.

Đôi mắt thiếu niên cực kỳ thanh triệt, ánh sáng lưu chuyển trong đó, làm cho người ta nhịn không được mà bị hút vào.

Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn.

Muốn làm gì nha?

Đột nhiên lại đè lên ta?

Thật nặng...

Thiếu niên rũ mi mắt, cánh môi đỏ bừng khẽ nhếch lên, hắn chậm chạp cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh.

Dù sao hắn cũng phải lấy lại chút gì đó chứ nhỉ?

Lục Nhiên nghĩ.

Nụ hôn lúc đầu của Lục Nhiên như mưa phùn kéo dài, mềm mại và dễ chịu.

Nhưng dần dần lại bắt đầu nóng bỏng lên.

Thiếu niên khẽ nhắm mắt, hàng mi dài bất chợt lướt qua làn da, mang đến cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ

Sơ Tranh hơi ngửa đầu, lộ ra đường cong tinh xảo của cần cổ.

Ngón tay thon dài của Lục Nhiên, lướt qua trên cổ cô, rồi rơi vào bờ vai cô, chậm chạp trượt đến vạt áo.

Đầu ngón tay nóng rực như lửa chạm đến làn da tinh tế lạnh buốt, thiếu niên nhẹ nhàng nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay, không ngừng lan tràn từ chỗ da thịt tiếp xúc, đốt lên một ngọn lửa.

Ngón tay của hắn dời xuống, vạt áo dần dần bị đẩy lên, lộ ra bụng dưới và vòng eo xinh đẹp của nữ sinh.

Khí tức mập mờ như được bắt lửa trong không khí.

Nụ hôn của Lục Nhiên dịch chuyển đi, Sơ Tranh thở một hơi: "Lục, Lục Nhiên?"

"Ừ?" Thanh âm của Lục Nhiên trầm thấp lại khàn khàn.

"Anh rất nóng." Còn rất nặng nữa.

Lục Nhiên cười nhẹ, cánh môi hắn hôn nhẹ lên cổ Sơ Tranh, rồi dần dần chuyển đến bên tai Sơ Tranh, nhẹ nhàng cắn vành tai cô: "Vậy em giúp tôi hạ nhiệt một chút được không? Em là tốt nhất không phải sao? Giúp tôi một chút đi..."

Lúc Lục Nhiên nói chuyện, vẫn không dừng động tác hôn cô, Sơ Tranh chỉ cảm thấy toàn thân đều như nhũn ra.

Đây là phản ứng sinh lý của cơ thể.

"Được." Hô hấp của Sơ Tranh có chút không đều, nhưng âm thanh vẫn tỉnh táo như cũ: "Nhưng trước tiên anh phải dừng lại đã."

"Tại sao?" Đầu ngón tay Lục Nhiên thăm dò ở nơi mềm mại của cô.

Thanh âm của hắn bị đè xuống thật thấp, đầy vẻ gợi cảm và dụ hoặc.

Sơ Tranh nắm tay hắn, lôi quần áo của mình từ trong tay hắn ra.

Thiếu niên nghi hoặc.

Một giây sau, vị trí của hai người liền bị đảo ngược, Sơ Tranh ngồi trên người hắn, bàn tay chống lên bộ ngực hắn, ngăn không cho hắn đứng dậy.

Những lời Lục Nhiên muốn nói, bị Sơ Tranh chặn lại.

Lục Nhiên muốn phản kháng mấy lần, nhưng đều bị Sơ Tranh ép trở về.

Đáy lòng Lục Nhiên nghẹn khuất, nhưng dần dần không có thời gian đi cân nhắc vấn đề nghẹn khuất hay không nữa.

Leng keng ——

Leng keng leng keng ——

Tiếng chuông cửa gấp rút vang lên, làm gián đoạn động tác của hai người trên ghế sofa, Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính.

Leng keng ——

Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục kêu.

Sơ Tranh ngoái nhìn, rồi lại nhìn người dưới thân mình.

Ánh mắt thiếu niên mơ màng, cánh môi đỏ bừng mở ra để hô hấp, đầu lưỡi như ẩn như hiện giữa răng môi.

Sơ Tranh cúi đầu xuống hôn hắn.

Nhưng còn chưa đụng vào.

Leng keng leng keng ——

Sơ Tranh mặt lạnh xoay người xuống, cài lại quần áo cho Lục Nhiên.

Lục Nhiên nhếch môi, tiếng chuông cửa làm hắn thanh tỉnh không ít, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, nói cô đừng đi mở cửa.

Chờ Sơ Tranh rời khỏi ghế sofa, Lục Nhiên bỗng nhiên bụm mặt.

Sao vừa rồi hắn lại chủ động trước...

Rốt cuộc hắn đã nghĩ thế nào vậy?

Nghĩ rằng lấy lại chút gì đó từ trên người cô sao? Cô nhìn qua còn giống như rất mong muốn đấy, dù thế nào cũng thua thiệt chính mình thôi!

...

Khi Sơ Tranh trở về, thì Lục Nhiên đã sửa sang lại quần áo, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Hắn ra vẻ trấn định hỏi: "Ai vậy?"

"Phương Dư."

Sơ Tranh ngồi xuống, Lục Nhiên lập tức đứng dậy: "Tôi hơi buồn ngủ, đi ngủ trước đây."

Lục Nhiên dường như chạy khỏi chỗ đó.

Sơ Tranh không hiểu.

Không tiếp tục sao?

Hai ngày sau đó, Lục Nhiên vẫn trốn tránh Sơ Tranh.

Mộ Kiệt bên kia luôn khuyên Sơ Tranh trở lại căn cứ kinh thành, Sơ Tranh không tình nguyện lắm.

Nghĩ đến việc đi đến chỗ kia, là đã cảm thấy thật phiền phức, phiền phức, phiền phức...

Chuyện mà Sơ Tranh đã quyết định, thì cơ bản sẽ không thay đổi.

Nên Mộ Kiệt cũng không có cách nào khuyên được Sơ Tranh.

Cũng may là đã liên lạc được với căn cứ kinh thành bên kia, căn cứ kinh thành nói sẽ phái máy bay trực thăng tới.

Nhưng mà Sơ Tranh vẫn không chịu đồng ý, Mộ Kiệt cả ngày vây quanh cô thuyết phục.

Hôm nay, vừa sáng sớm Sơ Tranh đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Sơ Tranh xuống lầu, Lục Nhiên đứng dựa vào cửa, nhìn ra bên ngoài.

Sơ Tranh đi qua, Lục Nhiên không được tự nhiên tránh ra, đứng cách xa cô một chút.

Trên con đường bên ngoài khu biệt thự, những quân nhân cầm súng đang ngăn cảm đám người nhào qua bên này.

"Cái gì mà ồn ào thế?"

Sáng sớm mà đã ồn ào rùm beng cả lên, có để người ta ngủ một giấc cho ngon không?

"Bộ trưởng Phùng ôm không ít vật tư và vũ khí của căn cứ chạy mất rồi." Trong giọng nói của Lục Nhiên còn có thêm mấy phần vui sướng vì người khác gặp họa.

Vật tư trong căn cứ, cũng là đồ ăn của những người này, bọn họ dùng sức lao động để đổi lấy.

Nhưng bây giờ vật tư không còn nữa, thì bọn họ biết sống thế nào?

Bộ trưởng Phùng này cũng có chút lợi hại.

Nếu bị người ta bắt được thì có bị đánh chết không nhỉ?

Can đảm lắm nha!

"Vậy thì bắt lại thôi." Nói nhao nhao là có thể bắt người về được à?

Lục Nhiên buồn cười: "Tối hôm qua đã chạy mất rồi, bây giờ đi đâu mà bắt chứ?"

Bộ trưởng Phùng ôm vật tư của căn cứ chạy trốn, mấy người lãnh đạo trong căn cứ đều bị những người sống sót chất vấn, nhất thời huyên náo ồn ào cực lớn.

Đám người bộ trưởng Phương phải hao hết sức lực mới có thể trấn an được những người sống sót này.

...

Bộ trưởng Phùng ôm vật tư chạy trốn, lúc này đang ngồi trên một chiếc xe thong dong đi trên đường lớn.

Bộ trưởng Phùng vỗ cái bụng béo của mình, hát tiểu khúc, cực kỳ vui vẻ.

"Bộ trưởng, hình như phía trước có người."

Bộ trưởng Phùng mở mắt ra, nhìn về phía trước, mấy người phụ nữ đang ngồi xổm ở ven đường, vẫy vẫy tay, bọn họ cúi thấp đầu, không nhìn thấy mặt.

Bộ trưởng Phùng hơi híp mắt: "Dừng xe."

Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh mấy người phụ nữ, bộ trưởng Phùng cho người xuống xe xem một chút.

Người xem xét đi đến trước mặt mấy người phụ nữ.

"Các cô..."

Lời nói của người đàn ông vừa rời khỏi miệng, người phụ nữ đang cúi thấp đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, há miệng cắn qua.

"Đoàng đoàng đoàng—— "

Tiếng súng vạch phá không khí oi bức.

Bốn phía trên đường cái bỗng nhiên có zombie nhảy ra, từ bốn phương tám hướng xông lại, vây chật bọn họ như nêm cối.

Một gương mặt tràn đầu máu lọt vào tầm mắt bộ trưởng Phùng.

"A —— "

...

Cốc cốc ——

Hơn nửa đêm mà còn có người đến gõ cửa, Sơ Tranh thiếu chút nữa là giết luôn bọn họ.

Cô nén lửa giận đi xuống dưới mở cửa.

Người gõ cửa chính là Dịch Tiếu, phía sau còn có Bảo ca và Hạ Thành đi theo, ba người này lén lén lút lút như đang làm chuyện xấu.

"Cô Sơ Tranh, chúng tôi... chúng tôi nhìn thấy một vài thứ, vì không biết phải hỏi ai nên mới đến tìm cô."

Sơ Tranh vòng hai tay trước ngực, dữ dằn nói: "Chuyện gì?"

Dịch Tiếu chỉ chỉ bên trong: "Có thể vào rồi nói không?"

Sơ Tranh nhìn chằm chằm bọn họ vài giây, rồi tránh qua một bên để bọn họ vào.

"Chuyện gì." Quấy rầy ta ngủ, nếu không nói được cái lý do cho đàng hoàng, thì nhất định phải xử lý!

Ba người đồng thời cảm thấy sau lưng có chút lạnh.

Dịch Tiếu và Hạ Thành không hé răng.

Bảo ca thấy thế, thì đẩy bọn họ ra, giọng điệu thô lỗ nói: "Cô Sơ Tranh, hai ngày trước chúng tôi nhận một nhiệm vụ của căn cứ, phát hiện zombie có chút không đúng."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Zombie có ngày nào đúng đâu."

"..." Thế này thì làm sao mà hàn huyên được nữa!!
Bình Luận (0)
Comment