Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1720

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mễ Nghiễn không lên tiếng, nghe hết lời Hoàng tổng nói.

"Lời đồn này lưu truyền trong công ty, sẽ không tốt cho hình ảnh của công ty. Mễ tổng thanh tra có biết lưu truyền từ đâu tới không?"

Mễ Nghiễn quét mắt nhìn Sơ Tranh bên cạnh một vòng, sau khi suy tư một phen, nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, đột nhiên nghe thấy loại lời đồn này... Tôi hiểu rất rõ học trưởng, anh ấy chắc chắn không phải là người như thế. Sự kiện lúc trước kia, bên trong có nội tình, học trưởng sẽ không làm ra loại chuyện đó..."

"Chờ một chút." Hoàng tổng hô ngừng: "Ý của cậu là, chuyện này thật sự từng xảy ra?"

"Ách..." Mễ Nghiễn chần chờ, dáng vẻ đắn đo.

Hoàng tổng thấy Sơ Tranh không có biểu thị, ra hiệu Mễ Nghiễn nói: "Cẩn thận nói lại xem chuyện gì xảy ra?"

Ngay từ đầu Mễ Nghiễn không chịu nói, chờ Hoàng tổng sắp không kiên nhẫn được nữa, hắn ta mới làm bộ như bị ép phải nói ra, nói lại chuyện một lần.

"Học trưởng ở trường học chính là một sự tồn tại như đại thần mà chúng tôi ngưỡng vọng, tôi tin tưởng anh ấy, Hoàng tổng, chuyện này để tôi giải quyết, được chứ?"

"Anh tin tưởng hắn?"

Giọng nói lạnh lẽo của cô gái vang lên.

Mễ Nghiễn nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, chẳng biết cô xoay người từ lúc nào, hai tay đút trong túi, ngũ quan xinh xắn tràn đầy hờ hững, không khí trong phòng dường như cũng lạnh xuống mấy độ.

Sau sống lưng Mễ Nghiễn lạnh căm căm, nhưng hắn ta rất nhanh kịp phản ứng.

"Đúng vậy Lộ tiểu thư, cách đối nhân xử thế của học trưởng tôi hiểu rõ."

"Anh hiểu rõ, là bởi vì những chuyện này đều do anh hãm hại hắn sao?"

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Hoàng tổng kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh, mà Mễ Nghiễn như bị đóng đinh tại chỗ, đáy lòng thình thịch cuồng loạn lên.

Lời này của cô là có ý gì?

Sơ Tranh đánh vỡ trầm mặc quỷ dị: "Tôi vốn cho rằng còn phải cần một chút thời gian mới có thể bắt được nhược điểm của anh, không nghĩ tới anh lại chờ không nổi." Tiết tiết kiệm thời gian cho ta, thật là một người tốt nha.

Mễ Nghiễn: "..."

Bối rối hiện lên trong đáy lòng Mễ Nghiễn, sau đó cấp tốc bị hắn ta đè xuống: "Lộ tiểu thư, lời này của cô là có ý gì?"

Sơ Tranh đi đến bàn làm việc của Hoàng tổng bên kia, rút một phần văn kiện ra, ném tới trước mặt Mễ Nghiễn.

Mễ Nghiễn nhìn chằm chằm phần văn kiện kia, các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, ba mươi giây sau, cầm văn kiện lên lật ra.

"Khi gửi bưu kiện, vì sao không đổi máy tính khác?"

Mạng lưới nội bộ trong công ty, muốn điều tra được tuyệt đối không khó, đổi acc cũng chạy không thoát.

"Tôi chưa từng gửi loại bưu kiện này." Mễ Nghiễn buông văn kiện xuống, biện giải cho mình: "Tang Ngung là học trưởng tôi kính nể nhất, sao tôi có thể gửi loại bưu kiện này chứ!"

"Kính nể nhất? Vậy hắn thật đúng là xui xẻo." Thẻ người tốt số đen tám kiếp, mới gặp gỡ một thứ đồ chơi xui xẻo như ngươi.

Mễ Nghiễn: "..."

Người này đã khẳng định chắc chắn rằng hắn ta làm ra.

Kết hợp với chuyện lúc trước, đáy lòng Mễ Nghiễn có một chút phỏng đoán.

Hoàng tổng còn chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, ông ta thừa cơ lấy phần văn kiện kia tới nhìn một chút.

"Mễ tổng thanh tra, cái này..."

"Hoàng tổng, tôi thật sự không biết sao lại thế này, phòng làm việc của tôi cũng không khóa, không ít người ra ra vào vào..."

Mễ Nghiễn bắt đầu quăng nồi, nói mình đến hết sức vô tội.

Hoàng tổng và Mễ Nghiễn đã làm việc với nhau một gian dài rất thời, Mễ Nghiễn đúng là ngẫu nhiên có chút tính tình, nhưng chỉnh thể mà nói, làm người cũng không tệ lắm.

Ông ta cũng không tin Mễ Nghiễn sẽ làm loại chuyện này lắm.

Đối với hắn ta có ích lợi gì chứ?

Chỉ vì chửi bới một nhiếp ảnh gia công ty mới mời riêng đến sao?

"Lộ tiểu thư chuyện này..."

"Đuổi việc hắn ta."

"Hả?"

Hoàng tổng cả kinh đến sắp rớt cằm.

Việc này cũng còn chưa biết rõ ràng, sao có thể đuổi việc Mễ Nghiễn? Mễ Nghiễn cũng không phải nhân viên nhỏ, có thể tùy tiện đuổi sao.

Sơ Tranh liếc ông ta một cái: "Nghe không hiểu? Không đuổi hắn ta thì đuổi ông, ông không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ thuyết phục được những người khác trong ban giám đốc."

Giọng nói kia rõ ràng không chút chập trùng, nhưng rơi vào trong tai Hoàng tổng, lại luôn cảm thấy có chút âm trầm.

Không thể chơi như vậy đâu!

Mễ Nghiễn nhíu mày, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên: "Lộ tiểu thư, chuyện này tôi đã nói không liên quan gì đến tôi..."

Sơ Tranh chẳng hề để ý cắt ngang lời hắn ta: "Ồ, tôi cứ muốn đuổi việc anh đấy." Có thể đánh ta à!

Mễ Nghiễn: "..."

-

Sơ Tranh nói một không hai, nói muốn đuổi việc Mễ Nghiễn chính là muốn đuổi việc Mễ Nghiễn, đồng thời lấy ra một phần thông báo đã chuẩn bị tốt, để Hoàng tổng tìm người sao chép dán ra ngoài.

Cô cũng không phải là nói không có bằng chứng mà đuổi việc, trong tay người ta có chứng cứ —— mặc dù Mễ Nghiễn không thừa nhận.

Hiển nhiên đối với Sơ Tranh mà nói, hắn ta thừa nhận hay không cũng không quan trọng lắm.

Phần thông báo kia nói là Mễ Nghiễn tung tin đồn, chửi bới đồng nghiệp, công ty không thể chấp nhận được nhân viên có phẩm hạnh như thế, nên xử lý đuổi việc.

Ý tứ của thông báo rất rõ ràng: Những lời đồn liên quan tới Tang Ngung trong công ty gần đây, đều là Mễ Nghiễn truyền ra, bây giờ công ty đuổi việc vì tin đồn này.

Giờ phút này Mễ Nghiễn mới biết được, mặc kệ hắn ta nói gì, đối phương căn bản sẽ không nghe.

Cô chính là muốn đuổi việc mình.

Kế hoạch của Mễ Nghiễn kỳ thật không có vấn đề, nếu như không có Sơ Tranh làm rối, thì cho dù Tang Ngung tiến vào công ty, rất nhanh cũng lại vì những lời đồn đại này, mà xuất hiện các loại vấn đề.

Nếu như lời đồn đại lên men, công ty cũng không thể nào để tiếp tục như thế được.

Thảm là thảm ở chỗ, Sơ Tranh ở đây.

Mễ Nghiễn vẻ mặt âm trầm thu dọn đồ đạc, trợ lý ở bên cạnh run lẩy bẩy: "Tổng thanh tra, ngài thật sự phải đi sao?"

Thông báo cũng đã đưa xuống, hắn ta không đi thì có thể làm gì? Nằm ì ở chỗ này cho người ta chế giễu sao?

Hắn ta có thể đấu với nhà tư bản sao?

Nhân viên bên ngoài nhìn thấy Mễ Nghiễn ôm đồ vật đi ra, sắc mặt khác nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn xảy ra chuyện như vậy, rất nhiều nhân viên đều rất ngơ ngác, không biết vì sao lại phát triển thành như thế.

Mễ Nghiễn không có tâm tình hàn huyên với những người này, ôm đồ vật đi thẳng đến thang máy, hắn ta bực bội ấn thang máy đến mấy lần, trước khi hắn ta hao hết kiên nhẫn, cửa thang máy mở ra, mắt Mễ Nghiễn nhíu lại.

Trong thang máy, Tang Ngung và hai đồng nghiệp đứng ở bên trong.

Có lẽ hai đồng nghiệp kia nhận được tin tức cấp bách gì đó, cửa thang máy vừa mở, lập tức xông ra rời đi.

Mễ Nghiễn ôm đồ đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

"Học trưởng, anh cũng thật lợi hại nha." Mễ Nghiễn lên tiếng: "Tìm được một chỗ dựa như thế, xem ra học trưởng dựa vào mặt kiếm cơm cũng có thể kiếm được người rất tốt."

Lời này của Mễ Nghiễn cũng không tính là khách khí.

Nhưng nói xong Mễ Nghiễn liền có chút hối hận, mình quá vọng động rồi.

Nhưng mà lời đã nói ra, hắn ta cũng không thể thu hồi lại, suy nghĩ về thông báo kia một chút, kỳ thật hắn ta cũng không có gì mà che giấu nữa.

Tang Ngung lại không hiểu lắm: "Cậu đang nói gì thế?"

"Học trưởng không biết?" Mễ Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Không phải học trưởng cho người đuổi việc tôi sao? Học trưởng, tôi biết trước kia anh đã muốn vào công ty này, có phải anh cảm thấy tôi cướp vị trí của anh, bây giờ tìm người trả thù tôi không? Uổng cho tôi còn tin tưởng anh như thế."

Đuổi việc?

Mễ Nghiễn bị đuổi việc rồi?

"Tôi không cho người đuổi việc cậu."

Hắn làm gì quyền lực lớn như thế, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Mễ Nghiễn sao mà chịu tin.

Vừa vặn thang máy đến, Mễ Nghiễn ôm đồ đi ra ngoài, hắn ta xoay người, nhìn Tang Ngung: "Học trưởng, chúc anh may mắn."

Tang Ngung nhíu mày nhìn Mễ Nghiễn rời đi, cửa thang máy khép lại, tiếp tục chuyến về ga ra tầng hầm.

Tang Ngung vừa mới ra đi, liền nhận được điện thoại của Hoàng tổng, bổ nhiệm hắn làm tổng thanh tra mới.

Tang Ngung: "..."
Bình Luận (0)
Comment