Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1725

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh làm sao có thể nghĩ đến thân thể mình nhận được lần này lại hố cha như thế.

Thời gian còn sống hiện ra rất rõ ràng.

Không muốn sống.

Chết đi coi như xong rồi.

【 Chết cái gì, đứng dậy nào. 】 Vương Giả rất phách lối.

Ôi chao, mi ghê gớm nha, cho ta một cục diện nát như thế, làm sao đây?

【 Tiểu tỷ tỷ, phải dũng cảm để phát hiện ra vẻ đẹp của cuộc sống. 】

Sơ Tranh: "???"

Thứ đồ gì?

Học mấy thứ tư tưởng dở hơi này ở đâu ra thế?

Mi trúng độc à?

【...】 Tỉnh táo bảo trì mỉm cười phục vụ, không thể chấp nhặt với tiểu tỷ tỷ.

Sơ Tranh và Vương Giả cãi nhau trong bóng đêm, không biết qua bao lâu, Sơ Tranh mới cảm giác được thân thể này dường như có thể cho cô tỉnh lại.

Sơ Tranh liếc nhìn đếm ngược vô cùng bắt mắt ở góc trái trên cùng một chút.

53:27:48

Thời gian khá gấp gáp nha.

Sơ Tranh thử mở mắt ra, đỉnh đầu là trần nhà cũ kỹ nứt ra, trải rộng mạng nhện.

Cô nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp, bên cạnh chính là cửa sổ, lúc này cửa sổ nửa mở.

Ngoài cửa sổ là mưa phùn rả rích, phủ một tầng sương mù, kiến trúc nơi xa đều bao phủ trong sương mù.

Sơ Tranh quan sát căn phòng mà bây giờ cô đang ở, một căn phòng rất nhỏ hẹp, không lớn hơn mười mét vuông.

Đồ vật trong phòng cũng không nhiều, một cái giường, một cái bàn, còn có một cái tủ vải chắp vá giản dị, trong góc bị đổi thành phòng bếp, phía trên đặt nồi bát gáo chậu.

Trong kịch bản nguyên chủ trải qua không xảy ra cảnh này.

Nguyên chủ vô cùng đáng thương nằm một mình trong mưa rất lâu, lúc ấy không chết, cũng được coi là kỳ tích.

Đại khái là bởi vì cô tới, thay đổi đường chạy trốn lúc đó, cho nên mới được người ta nhặt được.

Sơ Tranh muốn ngồi dậy, nhưng thân thể rất cứng ngắc, làm cách nào cũng không động được.

Cho nên chỉ có thể nằm ở đó.

Qua thêm nửa tiếng nữa, cánh cửa làm bằng gỗ cũ nát kia bị đẩy ra, thân ảnh gầy yếu đi từ bên ngoài vào.

Đối phương đại khái không ngờ tới Sơ Tranh đã tỉnh, vừa vào đã đối diện với ánh mắt cô, trực tiếp ngẩn người.

Một hồi lâu sau, đối phương khẩn trương lên tiếng: "Cô... Cô tỉnh rồi?"

Là một cậu bé trai.

Nói thật, khi Sơ Tranh vừa trông thấy hắn, thật sự có chút không cách nào phân biệt được hắn là nam hay là nữ.

Người ở cổng mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, không đến mức bẩn, nhưng rất cũ, mép áo đã sờn cả sợi vải, mặc một chiếc quần sooc, chân mang giày vải bố trắng bệch, có lẽ vì bên ngoài đang đổ mưa, nên giày vải ẩm ướt không ít.

Tóc hắn hơi dài, ngăn trở trán và đôi mắt, thân thể gầy yếu dưới tia sáng lờ mờ, rất dễ dàng làm cho người ta không phân biệt được.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây.

Thẻ người tốt sao?

"Ừ." Sơ Tranh rất nhanh thu tầm mắt lại, đáp một tiếng: "Đây là đâu?"

"Tôi... Chỗ tôi ở." Cậu bé trai đóng cửa lại, thanh âm rất nhẹ trả lời: "Cô có chỗ nào không thoải mái không? Tôi không biết cô... Cho nên..."

Hắn nói năng có chút lộn xộn, rất là cẩn thận thấp thỏm.

Sơ Tranh ngược lại không cảm thấy thân thể bị thương, chỉ là không động đậy được.

Có lẽ là bởi vì nguyên chủ thân là thương nhân thời không nên có một ít nguyên nhân tạo thành.

"Tôi không sao."

Cậu bé cẩn thận đi qua, tới gần, Sơ Tranh mới nhìn rõ tướng mạo của hắn.

Ngũ quan của hắn xinh đẹp đến không tưởng nổi, chỉ là vì tóc cản trở, nên không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy rõ.

Hắn khẽ mím môi, trong mắt mang theo vài phần e sợ, cả người đều lộ ra cẩn thận nhỏ bé.

Rõ ràng hắn là chủ nhân của nơi này, bây giờ lại ngược lại giống như một khách nhân.

Sơ Tranh nhìn thấy trên cổ và trên cánh tay hắn đều có vết thương, trên đầu gối cũng có một chút máu ứ đọng.

"Cậu đưa tôi về đây?"

Cậu bé trai gật đầu.

"Lúc ấy tôi chỉ có một mình?"

Hắn tiếp tục gật đầu.

"Cảm ơn."

"Không... Không cần cảm ơn." Hắn giống như ngại ngùng, cúi đầu xuống vòng qua bên cạnh, đóng cửa sổ lại, âm thanh ngoài cửa sổ lập tức biến mất.

Cậu bé trai vòng trở về: "Cô có thể ngồi dậy được không?"

Sơ Tranh thẳng thắn nói: "Không thể, tôi cần nằm thêm một lúc nữa."

"... Ồ... Được..." Cậu bé trai xoay người đi qua một bên khác của phòng, bắt đầu giày vò những cái nồi bát gáo chậu kia.

Sơ Tranh nhìn hắn giày vò.

Tay chân hắn lanh lẹ, rất nhanh liền chuẩn bị xong một bát cháo và một bát dưa cải.

Hắn bưng cháo và đồ ăn đến trước mặt Sơ Tranh, lấy một cái bàn xếp ở bên cạnh ra, sau khi mở ra xong, hắn nhìn Sơ Tranh, lại nhìn cháo: "Cái đó... Cô có thể tự ăn không?"

Sơ Tranh: "..."

Mặc dù ta rất muốn nói ta có thể!

Nhưng ta không làm được!

Sơ Tranh quay đầu ra: "Tôi không đói bụng, cậu ăn đi."

"Cô không đói bụng sao?"

"Tôi không đói bụng." Trước đó không phải cậu đã đút cho tôi ăn rồi sao? Đói cái gì mà đói, cô lại nằm im không nhúc nhích, không cần tiêu hao.

Câu bé trai hơi chần chờ, không hề động vào bát cháo kia, trực tiếp dùng đồ vật đậy lên.

"Cậu không ăn?"

"Tôi... Tôi cũng không đói bụng."

Cậu bé trai vừa dứt lời dưới, Sơ Tranh đã nghe thấy bụng hắn "ùng ục" hát khúc không thành kế.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, ôm bụng lui ra phía sau mấy bước.

Vừa rồi Sơ Tranh đã chú ý tới dường như hắn chỉ nấu một bát cháo, lại nhìn hoàn cảnh của nơi này... Sơ Tranh cảm thấy chắc có lẽ hắn nghèo.

Ngay cả thêm một bát cháo cũng không có, như thế không phải rất nghèo sao?

"Cậu ăn đi." Sơ Tranh nói: "Không cần phải để ý đến tôi."

Cậu bé trai lắc đầu: "Tôi..."

"Mau ăn đi." Sơ Tranh lạnh mặt xuống.

Có lẽ là Sơ Tranh quá hung, cậu bé trai hơi co rúm lại, sắc mặt cũng trắng bệch cả lên, mím môi nắm lấy vạt áo, cẩn thận ngồi trở lại bên bàn.

-

Sơ Tranh rất nhanh liền biết cậu bé nhặt được cô này nghèo đến cỡ nào.

Sao có thể nghèo thành thế này... Quá thảm rồi.

Thảm kịch nhân gian.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, cậu bé trai mở đèn lên, ánh đèn lờ mờ bao phủ gian phòng nhỏ này, khắp nơi đều lộ ra sự nghèo túng.

Sơ Tranh cảm giác mình có thể động, những vẫn hơi cứng ngắc.

Cô chống giường ngồi dậy, cái giường này có cảm giác như động một cái sẽ sập, cô cũng không dám dùng sức.

Cậu bé trai ở bên cạnh giặt quần áo, nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn qua.

"Cô... Cô muốn làm gì?" Hắn hỏi cô: "Tôi có thể giúp cô..."

"Toilet."

Sắc mặt hắn bỗng dưng đỏ lên, hoảng hốt đứng lên, chỉ vào trong phòng cách một cái màn: "Bên trong... Tôi ra ngoài, cô xong thì gọi tôi."

Không đợi Sơ Tranh nói chuyện, cậu bé trai đã mở cửa ra ngoài.

Sau khi Sơ Tranh xuống đất, phát hiện mình đi đường cũng cứng ngắc, may mắn cậu nhóc kia đi ra ngoài rồi.

Chờ Sơ Tranh đi toilet xong, cô hướng ra bên ngoài kêu một tiếng.

Cậu bé trai đẩy cửa đi vào.

Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, chưa nằm trở lại trên giường.

"Cậu tên gì?"

Cậu bé trai ngập ngừng trả lời: "Tịch Kính."

"Tên thật đẹp."

Cậu bé trai ngại ngùng cười, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống: "Cảm ơn."

"Tôi tên Sơ Tranh."

"Sơ Tranh?" Giọng nói của hắn mang chút nghi hoặc, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.

"Sơ trong sơ kiến, Tranh trong phong tranh."

"A..." Tịch Kính theo thói quen nắm lấy vạt áo, ánh mắt hắn đảo qua gian phòng: "Tối hôm nay cô ngủ trên giường đi."

"Cậu ngủ chỗ nào?" Gian phòng này chỉ lớn có chừng ấy, chỉ có một cái giường.

"Tôi ngủ dưới đất." Tịch Kính nói: "Lát nữa tôi trải lót một chút là được rồi. Tôi đi múc nước cho cô, cô tắm rửa một chút, nghỉ ngơi trước..."

Tịch Kính nói xong lập tức làm, lập tức múc nước nóng tới cho Sơ Tranh.

Lại lật tìm trong tủ treo quần áo nửa ngày, tìm ra một chiếc khăn thật sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment