Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1773

Editor: Yuuri:@Yuuri_Yy

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi."

A Mộc và người bên cạnh liếc nhau, rất thức thời lui ra ngoài.

Gian phòng mới vừa rồi còn chật chội, lập tức trở nên trống trải, an tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe tiếng.

"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

Mãn Nguyệt nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi hắc bạch phân minh, có ánh sáng tối nghĩa lưu động, một hồi lâu sau hắn mới động đậy đôi môi tái nhợt của mình: "Diêm Nha đâu?"

Sơ Tranh: "..."

Lại là câu nói này!

Diêm Nha là cha ngươi à!

"Hắn đi rồi."

Thân thể của Mãn Nguyệt khẽ run rẩy, nhỏ đến mức không thể nhận ra, đột nhiên dùng cả tay chân bò xuống giường.

Sơ Tranh vội vươn tay ngăn hắn lại: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta... Muốn đi tìm hắn." Mãn Nguyệt khẽ động liền cảm giác toàn thân rất đau, nhưng hắn cắn răng, không lên tiếng.

"Ngươi biết hắn đi đâu sao?" Sơ Tranh thô bạo ấn người trở về: "Ngươi đi đâu tìm? Bên ngoài còn có người muốn đuổi giết ngươi đấy."

Mãn Nguyệt cứng lại ở đó.

Một hồi lâu sau, thiếu niên dùng âm thanh thấp đến không thể nghe được, nói: "Ta muốn gặp Diêm Nha."

"Gặp Diêm Nha cái gì, bây giờ ngươi cần phải dưỡng thương."

Sơ Tranh kêu người đi mời đại phu, quả nhiên có người xa lạ xuất hiện, thiếu niên lộ ra cảm xúc kích động, cực kỳ kháng cự, biểu tình kia... Giống như đối phương là hung thủ giết cả nhà hắn vậy.

Vẻ hung ác và kháng cự trên mặt, có thể khiến cho người ta nhớ tới dã thú đang chờ đợi được thuần phục bị giam giữ bên trong lồng.

Sơ Tranh giơ tay bổ vào gáy của Mãn Nguyệt đang kháng cự, giơ tay tiếp được hắn, bình tĩnh nhìn đại phu đang trợn mắt há hốc mồm: "Còn thất thần làm gì?"

Đại phu: "..."

Đại phu mau chóng kiểm tra cho Mãn Nguyệt.

"Ngoại thương thì uống thuốc hôm trước thêm vài lần nữa là tốt rồi, chỉ là nội thương..." Vẻ mặt của đại phu có chút gì đó là lạ.

Sơ Tranh: "Không phải trước đó ngươi nói không có gì đáng ngại sao?"

Đại phu vù vù đổi mồ hôi lạnh: "Đúng... Đúng... thế, đúng là trước đó ta xem cho hắn thì không có gì đáng ngại, nhưng... Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, cảm thấy... Cảm thấy hơi thở của vị công tử này còn yếu ớt hơn so với trước đó, hình như nội thương lại nặng thêm."

Sơ Tranh: "..."

Lang băm!

Sơ Tranh bảo A Mộc đi gọi những đại phu khác đến xem.

Mấy đại phu khác sau khi xem xong, sau khi có thể cho ra chẩn trị thì đều là cùng một đáp án: "Kinh mạch của tiểu công tử bị hao tổn, dù có thể chữa lành cho thân thể, nhưng về sau chỉ sợ..."

Chính là một phế nhân.

Sơ Tranh: "..."

Đại phu lúc đầu xem bệnh cho Mãn Nguyệt thề son sắt rằng lúc ông ta vừa mới bắt đầu xem bệnh thì không phải như vậy.

Ánh mắt Sơ Tranh ám trầm nhìn về thiếu niên trên giường.

Hắn vẫn luôn ở nơi này, trong lúc đó luôn có người chăm sóc, nửa chừng không tỉnh lại... Lần tỉnh lại duy nhất chính là vừa rồi...

Mà vừa rồi cảm xúc của hắn kích động.

Hay là nói trước đó hắn đã là thế này, chẳng qua là bọn họ không nhìn ra mà thôi?

Nhưng mà đại phu này là đại phu tốt nhất trong thành, không đến mức phạm sai lầm như vậy, có lẽ là trước đó có nguyên nhân gì đó, dẫn đến đại phu không nhìn ra được.

"Người không có việc gì là tốt rồi." Sơ Tranh sắc mặt bình tĩnh: "Trước hết điều dưỡng tốt thân thể cho hắn đi."

Mấy đại phu như trút được gánh nặng, nhanh chóng thương lượng xem làm thế nào mới tốt nhất.

-

Nửa đêm Mãn Nguyệt tỉnh lại, lúc Sơ Tranh chạy đến, hắn đã đập hơn nửa cái phòng, đang đứng trong góc nhỏ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm bọn họ.

Người của Phong Mãn Lâu đứng ở một bên, muốn đi lên lại không dám.

Sơ Tranh tới, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Chúng ta cũng không biết..." Lâu chúng khóc không ra nước mắt: "Hắn đột nhiên tỉnh lại, không để ý đến chúng ta ngăn cản mà nhảy xuống đất, nói muốn gặp Diêm Nha, chúng ta ngăn cản hắn, hắn liền phát giận."

Sơ Tranh đối đầu với ánh mắt của thiếu niên, có một loại cảm giác quỷ dị, giống như đang bị thứ gì đó để mắt tới.

"Ta, muốn, gặp, Diêm, Nha!"

Cánh môi thiếu niên giật giật, gằn rõ từng chữ một.

Sơ Tranh không nhìn đống bừa bộn trên đất, chỉ đi về phía thiếu niên.

"Ngươi đừng tới đây!" Thiếu niên đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể tựa vào vách tường phía sau, mơ hồ có thể thấy được dưới vẻ mặt hung ác của thiếu niên chính là một chút sợ hãi.

Hắn đang sợ.

Vừa trải qua chuyện cả nhà bị giết, hắn còn tận mắt nhìn thấy, trên người mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến kinh mạch toàn thân bị hao tổn, hắn có bộ dạng thế này cũng là bình thường.

"Ngươi bây giờ rất an toàn." Sơ Tranh nhẫn nại tính tình: "Diêm Nha cũng không sao, tin tưởng ta."

Sơ Tranh vươn tay về phía hắn: "Ta sẽ không tổn thương ngươi, tới đây trước có được hay không?"

Thiếu niên lại lui ra phía sau, nhưng phía sau lưng hắn không thể lui được nữa.

Hắn nhanh chóng nhìn về phía sau một chút, lại cấp tốc xoay đầu lại, đối đầu với ánh mắt bình tĩnh không lay động của Sơ Tranh, thất thần một chút.

Ánh mắt thiếu niên rơi vào lòng bàn tay của Sơ Tranh, không biết qua bao lâu, Sơ Tranh đang suy nghĩ xem có nên động thủ cưỡng ép hay không thì thiếu niên di chuyển.

Hắn cẩn thận đi một bước, cánh tay buông thõng chậm chạp giơ lên.

Đầu ngón tay trong không khí khẽ run, khi cách tay Sơ Tranh chỉ còn một chút, hắn đột nhiên bất động, muốn thu tay lại.

Sơ Tranh giơ tay nắm chặt tay hắn, ngay lúc thiếu niên không kịp phản ứng, kéo người qua ôm lấy.

"Không sao."

Mãn Nguyệt giãy dụa, nhưng đáng tiếc sức lực yếu hơn Sơ Tranh nhiều, căn bản không giãy dụa ra được.

Cuối cùng không biết có phải mệt mỏi hay không, từ bỏ giãy dụa.

Sơ Tranh vỗ phía sau lưng hắn trấn an, chờ hắn triệt để yên tĩnh lại, Sơ Tranh mới ôm người trở về.

"Diêm Nha đâu rồi?" Mãn Nguyệt vẫn chấp nhất với vấn đề này.

Diêm Nha Diêm Nha... Hai người các ngươi có quan hệ thế nào hả!!

Sơ Tranh khẽ cắn môi: "Ta đi tìm giúp ngươi, ngươi đi ngủ trước đi, không được phép tiếp tục quậy."

Không biết có phải là do câu trả lời của Sơ Tranh không, Mãn Nguyệt thế mà lại không phản đối, hai mắt nhắm nghiền lại.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh đợi một lúc, xác định người đã ngủ say, mới đứng dậy ra ngoài.

Đám A Mộc còn chờ ở ngoài cửa ra.

"Phái người đi tìm Diêm Nha, nhất định phải đem người về đây."

"Lâu chủ, chúng ta... Nhân thủ không đủ." Phần lớn người vẫn còn ở bên ngoài đi tìm Khê Nam, bây giờ lấy đâu ra người mà đi tìm nữa.

Sơ Tranh lấy từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu: "Tìm người đi tìm."

A Mộc: "..."

Nói là nghèo rớt mùng tơi đâu?

Vì sao vừa ra đã là một xấp ngân phiếu rồi!!

"Ta đi làm ngay." Có tiền thì dễ làm việc.

-

Không biết Diêm Nha đi đâu rồi, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không có tin tức gì.

Sơ Tranh cho là thẻ người tốt sẽ an phận một hai ngày, dù sao cô cũng đã đồng ý giúp hắn đi tìm, nhưng con hàng này sáng ngày thứ hai lập tức bắt đầu quậy.

Đồ ăn đưa vào bị hất đầy đất, thiếu niên ngồi ở trên giường, bày ra một khuôn mặt tái nhợt u ám.

"Lâu chủ... Vị công tử này đột nhiên nổi giận, không phải là lỗi của ta." Người trong phòng thấy Sơ Tranh tới, lập tức biện giải cho mình.

"Đột nhiên nổi giận?"

"Dạ, không có chút dấu hiệu báo trước nào..." Người kia nói: "Ta hỏi hắn muốn ăn cơm ở đâu, hắn không trả lời nên ta mới đi qua, ta vừa tới gần thì hắn tự nhiên xốc khay."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh phất tay cho hắn lui xuống trước.

Cô quay đầu nhìn Mãn Nguyệt, người kia trực tiếp đối đầu với tầm mắt của cô, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta không có cách nào nổi giận với hắn được.

Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, hỏi hắn: "Có phải ngươi không thích bọn họ không?"

Ánh mắt Mãn Nguyệt đột nhiên lệch ra, hàm hồ đáp: "Ừm."

Sơ Tranh nhịn xuống cảm giác muốn giơ tay đỡ trán: "Ta biết rồi, về sau sẽ không cho bọn họ tùy tiện đi vào nữa, nhưng mà ngươi không thể tùy tiện nổi giận nữa."

Mãn Nguyệt không nói chuyện, chỉ nằm trở về.
Bình Luận (0)
Comment