Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1829

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trong phim, Sơ Tranh diễn xuất theo bản sắc vốn có, có không ít người qua đường bị cô thu hút thành fan.

Fan của Cố Ngự... Một lời khó nói hết, Sơ Tranh hoàn toàn không muốn nhìn thấy bọn họ.

Theo thời gian bộ phim này hot lên, hoạt động Sơ Tranh cần tham gia cũng càng ngày càng nhiều, gần như không hề trở lại biệt thự.

"Tiên sinh, ngày hôm nay ngài còn chưa rèn luyện..."

Quản gia đi từ bên ngoài vào, Cố Ngự lập tức úp máy tính bảng lên mặt bàn, nhưng đáng tiếc tiếng chưa tắt, Cố Ngự lại luống cuống tay chân đi tắt tiếng.

Quản gia: "..."

Tôi đã nghe thấy rồi, ngài đang xem phim của Tần tiểu thư.

Quản gia cười không nói nhìn Cố Ngự, vẻ mặt Cố Ngự hơi cứng đờ, tắt máy tính bảng đi, lạnh mặt nói: "Tôi biết rồi..."

"Vậy ngài mau rèn luyện đi, nếu không lát nữa lão phu nhân lại gọi điện thoại tới hỏi đấy." Quản gia nhắc nhở Cố Ngự rằng Cố lão phu nhân ngày nào cũng sẽ kiểm tra.

"Ừ."

Sau khi quản gia rời khỏi đây, Cố Ngự lập tức đập một cái lên máy tính bảng, cuối cùng vẫn chưa hết giận, ném nó vào trong ngăn kéo.

Cố Ngự thay một bộ quần áo xuống lầu.

Cửa lớn của biệt thự bị đẩy ra, vali hành lý lướt qua mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ, có người phản quang đi tới.

Đôi mắt Cố Ngự nhíu lại, cô về rồi.

Cố Ngự vừa nghĩ như thế, liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện: "Chị, vì sao em không thể?"

Chị?

Đi ra ngoài một chuyến, sao lại lừa gạt trẻ con bên ngoài rồi?

Sơ Tranh dùng chân đá vali hành lý vào, ấn lấy cửa, không cho người bên ngoài vào: "Em về hỏi cha mẹ em đi."

"Chị, chị cho em vào đi..."

"Vào cái gì, về nhà em đi."

"Chị..." Tần Sơ Chiêu chui vào được nửa người, liếc thấy Cố Ngự đứng trên bậc thang, lập tức giơ tay chào hỏi: "Anh rể, anh rể..."

Cố Ngự: "..."

Đứa bé trai của Tần gia kia.

Người ta cũng đã gọi anh rể, Cố Ngự chỉ có thể lên tiếng: "Hai người đang làm gì thế?"

Sơ Tranh nhìn Cố Ngự một chút, buông tay ấn lấy cửa ra, Tần Sơ Chiêu lập tức chen vào nhà: "Chào anh rể."

Cố Ngự: "..."

Tần Sơ Chiêu cười đến ngoan ngoãn: "Anh rể, quấy rầy rồi."

Cố Ngự gật đầu, vịn cầu thang đi xuống: "Vào nhà ngồi trước đi."

"Anh cho nó vào, anh tự giải quyết." Sơ Tranh xách vali hành lý đi lên lầu, ném Tần Sơ Chiêu cho Cố Ngự.

"?" Hắn giải quyết cái gì?

Sơ Tranh gặp phải Tần Sơ Chiêu ở sân bay, hoặc là nói, Tần Sơ Chiêu đặc biệt ngồi xổm ở sân bay canh cô.

Nguyên nhân rất đơn giản, cậu muốn vào giới giải trí.

Nguyên chủ vào giới giải trí vợ chồng Tần gia đã xém chút đánh chết nguyên chủ, bây giờ bảo bối của Tần gia lại muốn vào giới giải trí, bọn họ còn không lột da cô à?

Cô cũng không gánh nổi trách nhiệm như vậy.

Cô cũng không có ý định cho Tần Sơ Chiêu vào nhà, Cố Ngự muốn cho nó vào, được thôi, dù sao cái nồi này cô mặc kệ.

Cố Ngự nghe xong suy nghĩ của Tần Sơ Chiêu, cũng có chút hối hận.

Nhìn kết cục của Tần Sơ Tranh ở giới giải trí, thì đã biết lập trường của Tần gia, Tần Sơ Chiêu thân là người thừa kế của Tần gia, chạy vào giới giải trí lăn lộn, Tần gia kia còn không bùng nổ được sao?

Sao hắn lại cho nó vào nhà chứ!

Bây giờ đuổi nó ra còn kịp không.

"Anh rể, anh nói với chị em một chút được không." Tần Sơ Chiêu mở miệng là một tiếng anh rể, gọi rất chi là thuần thục.

Cố • anh rể • Ngự: "Cha mẹ cậu biết không?"

Tần Sơ Chiêu lắc đầu.

"Cậu vẫn nên thương lượng với cha mẹ mình trước thì tốt hơn, con đường này cũng không dễ đi, không vinh quang như cậu trông thấy đâu."

Tần Sơ Chiêu tuổi còn nhỏ, vì nhất thời xúc động mà đưa ra quyết định, có lẽ qua mấy ngày sẽ từ bỏ.

"Em đã suy nghĩ rất nghiêm túc..." Tần Sơ Chiêu bỗng nhiên nghiêm chỉnh lại: "Cha mẹ đều không giúp chị, rõ ràng là chuyện chỉ cần một câu nói, bọn họ cũng không chịu giúp chị. Nhưng nếu em vào giới giải trí thì không giống, bọn họ sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, như vậy thì em có thể giúp chị..."

Cố Ngự sững sờ: "Cậu là vì cô ấy?"

Tần Sơ Chiêu biết cha mẹ bất công, nhưng cậu không thay đổi được.

Cậu không muốn chị ghét mình.

Cơ thể Cố Ngự hơi lùi ra sau dựa vào ghế sofa: "Cô ấy ở Cố gia sẽ không phải chịu ủy khuất, không cần cậu làm những chuyện này."

Đôi mắt Tần Sơ Chiêu sáng lên: "Anh rể sẽ giúp chị sao?"

"... Ừ." Cậu nhóc này cũng đã gọi anh rể, hắn có thể không giúp sao?

-

Sơ Tranh thay một bộ quần áo xuống lầu, không nhìn thấy Tần Sơ Chiêu: "Người đâu?"

"Đi rồi."

"Anh nói với nó cái gì rồi?"

"Không nói gì."

"Vậy sao nó lại đi rồi?" Đứa em trai tiện nghi kia rất khó chơi, bám theo từ sân bay đến tận đây, có thể dễ đuổi chắc?

Cố Ngự cười lạnh: "Ném ra."

Sơ Tranh: "..." Hỏa khí lớn như vậy làm gì? Trêu chọc mi à!! Cũng may bây giờ tính tính ta tốt, bằng không thì mẹ nó đã sớm ấn lấy mi mà đánh rồi!

Sơ Tranh nhìn quản gia bên cạnh, quản gia lắc đầu, Sơ Tranh cũng không phải sợ Cố Ngự ném Tần Sơ Chiêu ra, là sợ Tần Sơ Chiêu xảy ra vấn đề ở đâu, hai người của Tần gia kia lại tìm tới cửa gây phiền toái.

Sơ Tranh không thèm để ý ném Cố Ngự lại, một mình đi ăn chút gì rồi lên lầu.

Cố Ngự ngồi ở phòng khách, quản gia than thở: "Tiên sinh, rõ ràng ngài rất nhớ Tần tiểu thư, vì sao Tần tiểu thư trở về, ngài lại mặt lạnh thế?"

"Ai nhớ cô ta?" Cố Ngự nhíu mày: "Chú đừng có nói hươu nói vượn."

"Tôi nhớ, tôi nhớ." Khát vọng sống của quản gia rất mạnh.

"Ai cho phép chú nhớ!"

"..."

Quản gia lựa chọn tử trận.

Cố Ngự hừ lạnh một tiếng, từ từ lên lầu, nhốt mình trong phòng.

Xoay đi xoay lại trong phòng vài vòng, cầm mấy cuốn văn kiện trên bàn, đi gõ cửa phòng Sơ Tranh.

"Có việc?"

"Ở đây có mấy kịch bản, cô chọn xem." Cố Ngự đưa văn kiện cho cô: "Cô có nhân vật nào muốn nhận cũng có thể nói, tôi giúp cô."

Sơ Tranh nhíu mày: "Anh muốn giúp tôi đi cửa sau?"

"Vậy cô có đi không?" Cố Ngự quyết định nếu cô nói không đi, thì sẽ dùng văn kiện đập vào mặt cô.

"Đi chứ." Sơ Tranh không cho Cố Ngự cơ hội động thủ, nhận lấy văn kiện mở ra: "Không phải anh không đi làm nữa sao, sao vẫn có kịch bản?"

"Còn nhiều người muốn mời tôi quay phim." Cố Ngự hừ lạnh một tiếng: "Mấy kịch bản tính là gì."

Sơ Tranh: "..."

Người đại diện ở một bên khác của thành thị nơi xa: "..." Cậu sờ vào lương tâm của cậu rồi hẵng nói!

-

Sơ Tranh xem kỹ mấy kịch bản Cố Ngự cho cô, chỉ nhìn từ kịch bản mà nói, tuyệt đối sẽ rất đáng xem.

Kịch bản tốt cỡ này, chắc chỉ có vị đại lão như Cố Ngự mới có thể lấy được.

Sơ Tranh chọn lấy một nhân vật trong đó, Cố Ngự xem xong, lập tức nhíu mày: "Nhân vật này là nhân vật phản diện. Vai diễn này đã có người phù hợp hơn cô, cô chọn vai này làm gì?"

Kịch bản Cố Ngự cho, đều có nhân vật thích hợp với Sơ Tranh, phần diễn nhiều nhất là nữ chính, nữ hai nữ ba cũng có.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại chọn một nhân vật phản diện, có xứng đáng với việc hắn phí hết tâm tư chọn nhiều kịch bản như thế không hả?

Cố Ngự có một loại cảm giác cho cô một đống châu ngọc, nhưng cô lại nhìn trúng mâm đựng châu ngọc.

"Tôi thích nhân vật này." Sơ Tranh nói.

Cố Ngự muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại nếu mình nói nhiều như thế thì sẽ lộ vẻ quá quan tâm cô.

Những gì hắn có thể làm đều đã làm, chính cô muốn chọn như vậy, vậy thì không trách hắn được.

"Tùy cô."

Cố Ngự hầm hừ lên lầu, gọi điện thoại cho người đại diện của hắn.

"Giữ giúp tôi một vai diễn."

Người đại diện kinh ngạc: "Thân thể cậu ổn rồi à? Cậu muốn nhận phim sao?"

"Không phải tôi."

"Hả?"
Bình Luận (0)
Comment