Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 183

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tháng ba, cỏ mọc én bay, vạn vật tươi tốt.

Cành liễu xanh non rủ xuống mặt nước, làm sóng biếc dập dờn.

Các kiểu thuyền hoa tinh xảo bơi trên mặt nước, tạo nên cái bóng yểu điệu.

Sắc trời dần tối.

Thuyền hoa lần lượt rời đi, cuối cùng trên mặt hồ chỉ còn lại một chiếc thuyền hoa.

Chiếc thuyền hoa kia dừng ở cái đình giữa hồ, không lâu sau cũng bắt đầu rời đi.

Vinh vương ghé vào mạn thuyền, hướng về phía đình nghỉ mát hô to: "Lục hoàng huynh, thật xin lỗi, ta bỏ quên ngươi rồi, bằng không thì ngươi bơi về đi, ta ở trên bờ chờ ngươi, ngươi cũng đừng để ta chờ quá lâu."

Ở hồ nghỉ mát không chỉ có một mình Yến Quy, mà còn có một thị vệ nữa.

Nghe thấy Vinh vương nói, thị vệ kia trực tiếp xô Yến Quy về phía mặt nước.

Yến Quy làm sao có thể là đối thủ của thị vệ được.

Hắn thất tha thất thểu đi đến rìa của đình nghỉ mát.

Soạt --

"Ha ha ha ha..."

Vinh vương ghé vào trên mạn thuyền cất tiếng cười to.

Tiếng cười được mặt hồ gột rửa, trong màn đêm yên tĩnh, nó có vẻ hơi quỷ dị.

"Ta cảm thấy Vinh vương có bệnh." Lúc này mới cách thời điểm lúc trước y chém Hoàng đế được bao lâu đâu? Thế mà y lại ra ngoài nhảy nhót như điên được, xem ra Hoàng đế thật sự yêu thương người đệ đệ này!

【 Ta cũng cảm thấy. 】

【 Khoan đã tiểu tỷ tỷ, hình như thẻ người tốt không biết bơi đâu, sao cô còn phát rồ ở đây mà xem kịch được! 】

"Ta cũng không biết."

Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc.

Nghiêm túc đến mức Vương Giả cũng muốn tin.

Nó tin cái rắm!

Sơ Tranh chậm rãi trải giấy viết thư lên bàn, cánh tay trắng nõn ưu nhã nâng bút viết chữ.

【...】 Không phải đâu tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô sắp treo đến nơi rồi, cô còn viết thư! Viết thư làm gì nha!! Nhanh đi cứu người đi! Cơ hội tốt như vậy! Sao có thể bỏ qua được! Là cầm thú thì không thể bỏ qua!

Sơ Tranh không nghe Vương Giả gào thét, sau khi viết xong thì xếp giấy lại, vẫy tay gọi người đưa tin đến Tụ Viễn lâu.

...

"Mau nhìn bên kia kìa!"

" Thuyền hoa thật đẹp!"

Trên mặt nước phản chiếu một chiếc thuyền hoa sáng trưng, bốn phía quanh thuyền hoa có lụa mỏng rũ xuống, khi di chuyển, lụa mỏng tung bay, như cảnh tượng trong mộng ảo.

Một số hạ nhân trên thuyền của Vinh vương nhỏ giọng thảo luận.

Trong tiếng thảo luận, chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng kia dừng ở cách cái đình giữa hồ không xa.

Soạt soạt --

Có người xuống nước.

Sau đó có người vớt một người từ trong nước lên, rõ ràng là đang cứu người.

Mà giờ phút này trong nước cũng chỉ có một người.

Người được cứu là ai thì không cần nói cũng biết.

Vinh vương âm trầm nhìn qua bên kia, phân phó thị vệ: "Lái qua!"

Lại có người dám cứu tên dã loại kia!

Y muốn xem xem là ai mà dám to gan như vậy!

...

"Khụ khụ..."

Thiếu niên ho sặc sụa, đẩy nước trong bụng ra, y phục ướt sũng dính trên người, ý lạnh chui thẳng vào thân thể, làm hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Ánh sáng vàng ấm áp trên thuyền hoa, soi sáng dung mạo tái nhợt mà kinh diễm của thiếu niên.

Một cái bóng bao phủ tới, áo choàng nặng nề khoác lên người hắn.

Thiếu niên hơi ngước mắt, trong con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu ánh đèn dầu sáng trưng, và sắc mặt lãnh đạm của cô nương kia.

Cô cứu hắn?

Trong khoảnh khắc khi chìm vào nước, hắn đã sinh ra ý nghĩ phải chết.

Nhưng hắn biết, Vinh vương sẽ không thật sự để hắn chết.

Y chỉ muốn nhìn hắn giãy dụa...

Nhưng không nghĩ tới, khi mình được cứu lên, người nhìn thấy lại không phải Vinh vương.

Sơ Tranh đỡ hắn dậy.

Mùi thuốc nhàn nhạt trên người thiếu niên chui vào chóp mũi Sơ Tranh.

Nhưng còn chưa đứng vững, thì toàn bộ thuyền hoa vang lên một tiếng vang lớn, làm thân tàu hơi lung lay.

Chỗ phương hướng boong tàu, bị người ta đặt lên một tấm ván gỗ, Vinh vương mang theo người, khí thế hung hăng đi tới.

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Trình tiểu thư của Thành vương phủ." Vinh vương tuổi tác không lớn lắm, nhưng khẩu khí lại cực kỳ cuồng vọng: "Thành vương đã chết, Trình tiểu thư không ở trong phủ khóc tang, sao lại chạy đến đây cứu người thế? Chẳng lẽ Trình tiểu thư coi trọng lục hoàng huynh của ta rồi à?"

Bàn tay lạnh buốt của thiếu niên nắm cổ tay Sơ Tranh, nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Giao ta cho hắn, còn ngươi nhanh đi đi."

"Ngươi còn chưa có chết, ta khóc tang cái gì." Sơ Tranh cầm ngược tay thiếu niên, mặt mày lãnh đạm nhìn về phía Vinh vương, không gặp mảy may có chút e sợ nào.

Thiếu niên buông mi xuống.

Tay của cô nương nhỏ hơn tay hắn cả một vòng, tay của hắn dường như có thể bao trùm cả bàn tay cô.

Lòng bàn tay nóng rực dán vào làn da hắn, từng chút từng chút truyền vào thân thể hắn.

Dù sao Vinh vương tuổi tác cũng còn nhỏ, nên một hồi lâu sau mới phản ứng được.

"Ngươi chết ta cũng không khóc tang cho ngươi." Sơ Tranh vào trước lúc y lên tiếng, lạnh như băng bổ sung một câu.

"Trình Sơ Tranh!" Vinh vương xù lông: "Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa!"

"Dựa vào cái gì?" Ngươi bảo ta nói thì ta phải nói à, ta cứ không nói đấy, tức chết ngươi!

"Dựa vào ta là Vinh vương!"

Sơ Tranh đỡ thiếu niên đi sang bên cạnh hai bước, cho hắn ngồi vào chiếc ghế dựa mềm mại, cẩn thận kéo lại áo choàng, không để gió lùa qua.

Trong nháy mắt khi Sơ Tranh quay người lại, thị vệ phía sau Vinh vương đồng thời rơi khỏi mạn thuyền, ngã nhào vào trong nước.

Tấm gỗ đặt trên mạn thuyền cũng rơi xuống nước, ngay cả thuyền của Vinh vương cũng lui về sau một chút.

Vinh Vương nhìn sang hai bên, vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, sao thị vệ của mình lại biến mất.

Sơ Tranh đi đến trước mặt Vinh vương, cánh tay khẽ nâng lên, nhẹ nhàng ấn lấy bả vai Vinh vương.

Có gió phất qua mặt nước, Vinh vương đột nhiên run lên một cái.

Trong hoàn cảnh tối tăm, đáy lòng tự dưng lại sinh ra sự sợ hãi và bối rối.

Chỉ là một tiểu nha đầu, có gì phải sợ!

Vinh vương cắn răng trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Ngươi muốn làm gì?! Ta nói cho ngươi biết, hiện tại Thành vương phủ chỉ là cái xác rỗng, nếu ngươi dám làm gì với ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Cánh tay đang ấn bả vai y của Sơ Tranh hơi dùng sức, thân thể Vinh vương đột nhiên nghiêng xuống.

Lửa giận của y chưa kịp đến đáy mắt, thì thân thể đã không theo khống chế mà bay ra, rơi thẳng xuống phía dưới.

Phù phù --

Làn nước lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Tứ chi của Vinh vương khua loạn xạ, nhưng không cách nào nổi lên được.

Vào lúc Vinh vương bị sặc nước, thân thể của y đột nhiên bay lên, không khí mới mẻ ùa vào làm y cật lực thở dốc.

Nhưng vẫn chưa hô hấp được mấy cái thì lại bị nhấn xuống dưới.

Cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần.

Ngay lúc Vinh vương cảm thấy mình phải chết, thì lực đạo kia cuối cùng cũng buông lỏng, không nhấn y nữa.

Mượn ánh sáng của thuyền hoa, y nhìn thấy rõ người nhấn mình.

Sơ Tranh ngồi xổm trên ván gỗ, thần sắc băng lãnh nhìn y.

Vị trí của bọn họ lúc này là ở trong góc do hai chiếc thuyền hoa tạo nên, tối tăm, lạnh lẽo, âm trầm...

Cô nương nhấn y, giống như ác ma trong địa ngục, làm cho người ta cực kì sợ hãi.

Đáy lòng Vinh vương tràn đầy sợ hãi, nhưng bên ngoài thì vẫn to mồm: "Ta, ta sẽ để hoàng huynh giết ngươi! Tra xét Thành vương phủ, liên luỵ cửu tộc."

Sơ Tranh lại đè y xuống.

Lúc y không hô hấp được nữa thì kéo lên.

"Trình Sơ Tranh, đồ tiện nhân, ngươi nhất định sẽ chết không được yên lành, ta muốn giết ngươi! Ùng ục ục..."

"Ta muốn giết ngươi... Ùng ục ục..."

"Ta sai rồi, ta sai rồi." Vinh vương chịu thua.

Sơ Tranh buông tay ra, Vinh vương trầm xuống đáy nước, y tóm chặt lấy tấm ván gỗ.

Cô nương chậm rãi đứng dậy, cô đứng trên cao nhìn xuống, từng câu từng chữ vừa băng lãnh lại vừa bá khí: "Còn dám khi dễ hắn, hoàng huynh của ngươi sẽ phải khóc tang cho ngươi."

Thẻ người tốt không thể bị thương.

Phải bảo vệ thẻ người tốt thật tốt.

Làm người tốt!

Vinh vương thở hổn hển, đáy mắt tràn đầy oán độc: "Ngươi không sợ ta nói cho hoàng huynh biết sao?"

"Ta làm ngươi bị thương à?" Sơ Tranh hỏi.

"..."

Y ở trong nước, trên người đến một chút vết thương cũng không có.
Bình Luận (0)
Comment