Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1846

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Anh Cao tìm một vòng, ngay cả cái bóng của chủ thuyền cũng không thấy được.

Những người khác lần lượt thức dậy, đi từ bên trong ra, vây quanh trên boong thuyền.

Người ra đầu tiên là hai người đàn ông trong đội ngũ của anh Cao, đằng sau có một cô gái khác trong đội ngũ của anh Cao đi theo.

Sắc mặt cô gái kia tái nhợt không có huyết sắc, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ sệt.

Chuyện tối ngày hôm qua, đối với người thường xuyên thám hiểm mà nói, thì cũng không tính là gì.

Chắc hẳn cô gái kia chưa từng trải qua chuyện này, cũng không biết vì sao đám người anh Cao nhất định phải mang theo cô gái này.

Người ra tiếp theo chính là ba người Lam Thần đi cùng nguyên chủ.

Lam Thần tìm Sơ Tranh khắp nơi, trông thấy cô, lập tức chạy tới: "Tiểu Tranh, sao em lại ra đây sớm thế, lỡ như bên ngoài có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?"

Ánh mắt Sơ Tranh khẽ dao động qua lại giữa Lam Thần và mặt nước, cuối cùng bàn tay chụp lấy mạn thuyền không đáp lời.

"Tiểu Tranh, cậu dậy sớm thế." Lê Điềm và Tạ Ninh Phong cùng nhau đi tới.

Tạ Ninh Phong là một nam sinh không nói nhiều, đi theo bên cạnh Lê Điềm, tận tụy đưa nước đưa quần áo cho cô ta.

"Sao lạnh thế này?" Lê Điềm còn chê đông chê tây.

"Trên thuyền không có nước nóng, em chấp nhận một chút đi."

"Ai, phiền chết..." Lê Điềm nhìn người xung quanh: "Đã tìm được chủ thuyền chưa vậy? Không phải ông ta ném chúng ta lại chỗ này đấy chứ!!"

Nghĩ đến bão tố đêm qua, Lê Điềm vẫn còn thấy sợ hãi.

Người bên phía anh Cao cũng đang hỏi: "Đã tìm được người chưa?"

"Vẫn chưa..."

"Đi đâu chứ... Ở đây lại không có nơi nào khác có thể đi được... Không phải là rơi xuống nước rồi chứ?"

Lời này nhắc nhở mọi người, dồn dập ghé vào mạn thuyền nhìn xuống phía dưới.

"A... Chỗ này có máu!!" Đột nhiên có người chỉ vào một vị trí nào đó kêu lên.

Đám người dồn dập nhìn qua phía người đang nằm sấp bên kia.

"Thật sự có vết máu à, máu ở đâu ra, có phải chủ thuyền xảy ra chuyện rồi không?"

"Đêm qua gió lớn như vậy, không phải là chủ thuyền bị thổi ngã xuống nước rồi chứ?"

"Có khả năng..."

Đám người mồm năm miệng mười nói chuyện, bầu không khí cũng có chút kiềm chế, khủng hoảng dần dần lan tràn.

Anh Cao nghe thấy động tĩnh cũng đến đây, anh ta nhìn vị trí có vết máu một hồi, lại cổ quái nhìn Sơ Tranh một chút.

Trước đó cô gái này đứng ở ngay chỗ ấy nhìn... Cô không thể không nhìn thấy, vậy vì sao cô không nói?

"Vừa rồi cô đã nhìn thấy?" Anh Cao lên tiếng chất vấn: "Vì sao nhìn thấy mà không nói."

Tầm mắt của mọi người lập tức tập trung trên người Sơ Tranh.

Cô nhìn thấy?

Lúc bọn họ đi ra, hình như cô đã ở bên ngoài, người bên đội ngũ của anh Cao lập tức nhiều hơn mấy phần cảnh giác và ngờ vực.

"Tôi không nhìn thấy." Sơ Tranh phủ nhận.

Thần sắc anh Cao ngưng trọng: "Lúc tôi đi ra, cô ở ngay chỗ này, rõ ràng như vậy, cô không thể không nhìn không thấy."

Vị trí kia xác thực rất rõ ràng, chỉ cần nhìn xuống phía dưới là có thể trông thấy.

"Anh dựa vào cái gì mà nói tôi nhìn thấy?" Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ: "Chỉ dựa vào việc anh cảm thấy tôi đã nhìn thấy, tức là tôi đã nhìn thấy chắc?"

"Tiểu Tranh cũng đã nói không nhìn thấy, vị trí kia nằm sấp mới có thể trông thấy, có lẽ Tiểu Tranh không nhìn xuống phía dưới thì sao?" Lam Thần đứng ra nói chuyện: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất là biết rõ chủ thuyền đi đâu, mấy người nhằm vào một cô gái làm gì!"

Anh Cao nhíu mày, nhìn chằm chằm Sơ Tranh một lúc lâu, anh ta không có cách nào chứng minh Sơ Tranh xác thực đã nhìn thấy...

Tình huống bây giờ quỷ dị như vậy, anh Cao không nói tiếp nữa.

-

Phát hiện ra vết máu, chủ thuyền và con của ông ta đều không thấy tung tích, cuối cùng mọi người thương lượng một phen, đều cho rằng tối qua gió quá lớn, chủ thuyền và con của ông ta ra ngoài sửa thuyền, rồi không may rơi xuống nước.

Gió to mưa lớn như thế, họ ở bên trong căn bản không nghe được tiếng kêu cứu.

Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất.

Nhưng chuyện này làm cả đội ngũ như bị bịt kín một tầng bóng ma.

Đám người riêng phần mình trầm mặc ngồi trong góc, đợi đến giữa trưa, mặt trời lên cao, có nhiệt độ, ý lạnh trên thân mọi người lúc này mới ít đi một chút.

Mặt nước gió êm sóng lặng, nếu như không phải có lá và nhánh cây trôi nổi khắp nơi, thì không ai có thể cảm thấy tối hôm qua đã từng xảy ra một trận bão lớn.

"Chúng ta tiếp tục đi hay là trở về đây?" Chủ thuyền cũng đã mất tích, hướng dẫn viên du lịch chắc chắn không thể tự làm chủ, hỏi thăm người ở chỗ này.

"Đã đi tới tận đây rồi, trở về không phải là bỏ dở giữa chừng sao?"

"Chủ thuyền cũng đã mất tích... Tôi cảm thấy vẫn nên trở về thì tốt hơn."

"Tôi nghe anh Cao."

Đội ngũ bên phía anh Cao, có người muốn trở về, cũng có người muốn tiếp tục đi, nhưng cuối cùng vẫn là một câu, nghe anh Cao.

"Chúng ta làm sao bây giờ?" Lê Điềm hạ giọng: "Trở về sao?"

"Về cái gì mà về, dù sao cũng đã đi đến tận đây rồi, tiếp tục đi." Lam Thần không muốn trở về lắm.

Lê Điềm có chút không thoải mái ôm cánh tay: "Nhưng nếu như chủ thuyền kia thật sự chết rồi..."

"Lại không phải chúng ta hại chết." Lam Thần nói thì nói như thế, nhưng vẻ mặt rõ ràng có chút thấp thỏm.

Sơ Tranh liếc gã một cái, Lam Thần lập tức thẳng tắp sống lưng: "Tiểu Tranh, em đừng sợ, anh bảo vệ em."

Nói rồi Lam Thần liền muốn động thủ ôm vai Sơ Tranh.

Sơ Tranh lặng lẽ liếc nhìn gã, ánh mắt kia làm Lam Thần có chút rụt rè, vậy mà lại không dám hạ tay xuống.

"Mọi người giơ tay biểu quyết đi." Giọng nói của anh Cao vang dội vang lên: "Đồng ý tiếp tục đi thì giơ tay lên."

Lam Thần thuận thế giơ tay lên, che giấu sự xấu hổ vừa rồi.

Bây giờ vừa vặn có mười người, chú Dân không tham gia, người bên phía anh Cao đều lục tục giơ tay, đồng ý tiếp tục đi.

Đám Sơ Tranh bên này có giơ tay hay không cũng không quan trọng nữa.

Thiểu số phục tùng đa số.

"Nếu đã vậy thì chúng ta tiếp tục đi thôi." Anh Cao giải quyết dứt khoát.

"Nhưng thuyền này làm sao mà lái đây?" Lê Điềm nhíu mày: "Các anh biết lái thuyền không?"

Đêm qua chính là vì sự cố nên mới dừng lại, bây giờ cũng không biết đã sửa được chưa.

"Vừa rồi tôi đã xem rồi, thuyền đã bình thường rồi, đêm qua chắc chủ thuyền cũng đã sửa xong..." Nói đến đây thần sắc anh Cao trở nên trang nghiêm hơn mấy phần: "Tiểu Mạc, tôi nhớ cậu biết lái thuyền đúng không?"

"Từng học một chút." Người đàn ông được gọi là Tiểu Mạc gật đầu.

Sơ Tranh chống cằm, ánh mắt đi một vòng trên người anh Cao, lại chậm rãi rơi xuống người cô gái ngồi ở trong góc.

Anh Cao rất có phong phạm của lãnh đạo, trong khoảng thời gian ngắn đã phân phối xong.

-

Sơ Tranh tìm hiểu rõ người bên phía anh Cao một lượt, trừ anh Cao và Cam Lộ, còn có hai người đàn ông nữa, một người biết lái thuyền là Tiểu Mạc, và người còn lại là Tiểu Khâu.

Cụ thể tên là gì thì Sơ Tranh cũng không biết, người bên phía bọn họ chính là gọi như vậy đấy.

Cô gái cuối cùng tên là Diêu Thanh, Cam Lộ và Diêu Thanh nhìn có vẻ không hợp nhau lắm, lần nào cũng cách nhau rất xa, Cam Lộ cũng không hề che giấu sự ghét bỏ đối với Diêu Thanh.

Trong đội ngũ này, người kỳ quái nhất chính là Diêu Thanh kia.

Đám Sơ Tranh bên này, bản thân đã là nhà thám hiểm nghiệp dư, không chuyên nghiệp cũng rất bình thường, mang theo một người ngoài như nguyên chủ, cũng là bởi vì Lam Thần muốn theo đuổi nguyên chủ mà thôi.

Vậy mấy người đối diện kia, tại sao lại muốn dẫn theo một người vướng víu như Diêu Thanh chứ?

Sơ Tranh cẩn thận chỉnh lý lại ký ức của nguyên chủ một lần, nhưng đáng tiếc nguyên chủ chết quá sớm, không phát hiện được tin tức gì hữu dụng.

Được rồi.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Bình Luận (0)
Comment