Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2051

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trì Quy đại khái là ăn xong bữa cơm này, cũng không muốn tiếp tục đi ăn với Sơ Tranh nữa.

Trên đường trở về, Trì Quy cũng không nói lời nào, đến đại sảnh Trì Quy liền kiếm cớ đi.

Thời gian sau đó, Trì Quy và Sơ Tranh không có quá nhiều tiếp xúc.

Bối Tiếu Tiếu bị Sơ Tranh dọa sợ, trực tiếp ở trong khách sạn đến khi về, trong lúc đó không đi đâu cả.

Lần du lịch mùa thu này không gây nên sự kiện quần ẩu tập thể, đây là chuyện rất được các giáo viên hoan nghênh.

Mà vấn đề khách sạn bọn họ ở, cũng truyền ra trong đám học sinh.

Trước đó đã từng có một nhóm đi, lúc ấy nhóm kia không phải ở khách sạn năm sao gì đó.

Tin tức này truyền ra, các học sinh lập tức bùng nổ.

Sau trường học lại còn kỳ thị nhau hả!

Dựa vào cái gì mà nhóm đi sau được ở khách sạn năm sao?

Trường học: "..."

Nhóm đã từng đi thì còn tốt, bây giờ nhóm chưa được đi mới là vấn đề, nếu như mà không cho bọn họ ở khách sạn năm sao, vậy không phải sẽ nháo đến lật trời sao?

Lúc này trường học cũng hối hận rồi.

Du lịch mùa thu làm gì chứ!

Học tập không tốt sao? Thi cử không vui sao!

Ngay khi trường học vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, kẻ đầu têu gọi điện thoại, nói có thể tài trợ cho trường học một khoản tiền.

Khoản tiền này có thể giải quyết tình hình khẩn cấp của họ rồi.

Nhưng tỉnh táo lại, đám người lại cảm thấy kỳ quái: "Hàng Sơ Tranh kia... Tôi nhớ khi đến báo danh, là một mình em ấy đến, trong nhà không có người thân mà."

"Nếu đã vậy, sao em ấy lại bỗng nhiên có tiền như vậy?"

Khái niệm như trộm này đã không còn xuất hiện trong lòng các giáo viên nữa, dù sao mức cô quyên tặng cũng không phải có thể trộm được.

Có giáo viên cảm thấy không ổn, đề nghị cẩn thận điều tra một chút.

Giáo viên chủ nhiệm của Sơ Tranh thì trực tiếp hơn nhiều, gọi Sơ Tranh ra hỏi.

Sơ Tranh rất bình tĩnh nói với giáo viên chủ nhiệm, cô thừa kế một món di sản, bởi vì là tiền tài ngoài ý muốn, cho nên cảm thấy tài trợ cho trường học rất tốt.

Vương Giả sẽ thay cô giải quyết lai lịch của di sản, cho dù người của trường học đi điều tra thì cũng sẽ không xảy ra sai lầm.

Sơ Tranh lại không vi phạm chuyện gì, trường học sao có thể thật sự đi điều tra chứ.

Chuyện tài trợ cuối cùng còn truyền đến trong đám học sinh.

Nhưng mọi người cũng không biết là ai, chỉ biết là học sinh trong trường.

Đương nhiên bọn họ cảm thấy chắc chắn là phụ huynh phía sau, vì con của mình nha, không khó hiểu lắm.

Chỉ là người kia là ai...

Các học sinh bí mật liệt kê ra, liệt kê hết thảy những người có tiền trong trường mà bọn họ biết ra.

Đương nhiên cuối cùng cũng không có tiến triển mang tính thực chất gì.

Chuyện này truyền đi rất rộng ở trường học, mãi đến khi sự kiện du lịch mùa thu kết thúc, tiến vào sự kiện thi tháng, mọi người mới thu hồi tâm tư.

Các học sinh trung học Đông Dương vùi đầu giải đề ôn, chuẩn bị thi tháng.

Mà trung học Hoa Hải bên kia lại cảm thấy chuyện bé xé ra to, một cuộc thi tháng mà thôi, cần khẩn trương như vậy sao?

Kỳ thật nói khẩn trương cũng không đúng.

Bọn họ chỉ là nghiêm túc mà thôi.

Ôn tập xong, giải đề xong, mọi người sẽ thả lỏng mình, hoàn toàn không giống như kiểu học vẹt mà học sinh trung học Hoa Hải nghĩ về bọn họ.

Sơ Tranh muốn tăng thành tích của mình lên, cũng không nhẹ nhàng như vậy, phải đọc sách, phải giải đề, cô thật khổ.

"Bạn học Hàng..." Bạn bàn trước đột nhiên nghiêng đầu lại, đưa cho cô một tờ giấy: "Có người đưa cho cậu."

"Cái gì vậy?"

Bạn bàn trước cực kỳ vô tội: "Không, không biết. Phía trước truyền tới, nói là đưa cho cậu."

Tại sao mình lại ngồi bàn trước vị này chứ.

Trước kia vị bạn học này không có cảm giác tồn tại gì, có đôi khi cũng không cảm giác được đằng sau có người.

Đoạn thời gian trước, vị này đột nhiên trở nên có cảm giác tồn tại.

Không chỉ có cảm giác tồn tại, mà cảm giác tồn tại còn đặc biệt mạnh.

Sơ Tranh ném bút, mở tờ giấy ra nhìn một chút.

—— Bạn học Hàng Sơ Tranh, sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, tôi có lời muốn nói với cậu, cậu có thể tới rừng cây phía sau sân thể dục một chuyến không?

Không ghi tên.

Sơ Tranh vò thành một cục, trực tiếp ném đi.

Tự học buổi tối kết thúc, Sơ Tranh trực tiếp trở về ký túc xá, căn bản không để ý đến tờ giấy kia.

Bọn người Khương Tĩnh bây giờ không dám chọc cô —— chí ít mặt ngoài không dám, bởi vậy bầu không khí trong ký túc xá cực kỳ "hài hòa".

Ngày thứ hai Sơ Tranh lại nhận được tờ giấy.

—— Bạn học Hàng Sơ Tranh, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, xin cậu nhất định phải đến, tôi ở đó chờ cậu.

Sơ Tranh vẫn không để ý.

Ngày thứ ba tờ giấy lại tới.

Không dứt đúng không?

Sơ Tranh nâng bút vẽ lên tờ giấy hai nét, chọc bạn học trước mặt: "Truyền trở về."

"A."

Bạn bàn trước cực kỳ nghe lời truyền tờ giấy về theo đường cũ.

Sơ Tranh chống cằm, nhìn tờ giấy quấn một vòng trong phòng học, cuối cùng ngừng trong tay một vị nam sinh ngồi dựa vào tường ở giữa.

Soạt ——

Cái ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Bạn học tự học dồn dập quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, bao gồm cả bạn học đang cầm tờ giấy kia.

Sơ Tranh cũng không đi qua, mà là đi ra từ cửa sau.

Sau khi Sơ Tranh rời đi, phòng học tĩnh mịch dần dần có thanh âm.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết..."

"Vừa rồi tôi suýt cho là cậu ta muốn đánh người đấy, thật hung dữ..."

"Cậu ta trở nên hung ác như thế từ lúc nào rồi?"

-

Sơ Tranh không gây chuyện ngay tại chỗ, chờ sau khi tự học kết thúc, nam sinh kia liền bị Sơ Tranh chặn trên đường.

"Cậu có lời gì muốn nói với tôi?"

Nam sinh bị Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện làm giật mình, ánh mắt bối rối: "Tôi..."

Cậu ta nhìn xung quanh một chút, đều là học sinh lui tới.

Nam sinh ngượng ngùng chỉ vào một phương hướng: "Chúng ta... Chúng ta có thể đi sang bên kia nói không?"

Sơ Tranh lạnh lùng từ chối: "Không có thời gian, có chuyện gì thì nói ở ngay đây đi."

Nam sinh: "..."

Sơ Tranh phản ứng như thế, hiển nhiên là nằm ngoài dự liệu của nam sinh.

Một hồi lâu sau nam sinh ngập ngừng một tiếng: "Chuyện tôi muốn nói với cậu, không thể để cho quá nhiều người biết, ở đây nhiều người... Chúng ta đi sang bên kia nói đi."

"Bây giờ cậu không nói, tôi sẽ mách cô giáo cậu quấy rối tôi, quấy rầy tôi học tập."

Nam sinh: "!!!"

Lời này bảo cậu ta đáp thể nào?

Sơ Tranh nhìn chằm chằm nam sinh vài giây, đáy lòng ngờ vực với phản ứng lúc này của cậu ta, trong đầu loé lên mấy suy nghĩ: "Có phải có người bảo cậu hẹn tôi không?"

Nam sinh lắc mạnh đầu: "Không có... Không có, là chính tôi muốn hẹn cậu."

"Cậu chắc chắn?"

Nam sinh gật đầu.

-

"Trì ca, anh nhìn bên kia kìa."

Du Tử Tích dùng khuỷu tay chọc Trì Quy, ra hiệu hắn nhìn.

Trì Quy tùy ý nhìn một chút, sau đó liền thu tầm mắt lại, không phải chỉ là học sinh tan học...

Trì Quy nhíu mày, lần nữa nhìn sang bên kia.

Sơ Tranh đứng ở bên đó, có một nam sinh đứng đối diện cô, cúi đầu không biết đang nói gì, nhìn ngượng nghịu thiếu tự nhiên.

Sơ Tranh ngược lại lộ ra vẻ cường thế lại bình tĩnh...

Hình ảnh này sao lại giống hiện trường thổ lộ vậy chứ?

"Trì ca, anh nói xem có phải nam sinh kia đang tỏ tình với Sơ Tranh không?" Du Tử Tích nói ra suy nghĩ của Trì Quy.

"Quá tối rồi, không thấy rõ được tình hình."

Du Tử Tích tò mò cực kỳ, túm lấy Trì Quy như tên trộm mò sang bên kia.

Trước kia chắc chắn Trì Quy sẽ không tham dự, nhưng lúc này hắn không tránh khỏi Du Tử Tích, mà theo chân cậu ta qua.

"Ai? Đi đâu thế!!"

Du Tử Tích và Trì Quy còn chưa tới gần, hai người kia lại một trước một sau rời đi.

Phương hướng rời đi không phải nhà ăn, cũng không phải ký túc xá...

Mà là bên sân thể dục.

"Trì ca... Không phải Sơ Tranh đồng ý với hắn rồi đấy chứ? Hai người không phải quan hệ đó sao?"
Bình Luận (0)
Comment