Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2165

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đội ngũ của Hạ Lập đúng là đến căn cứ lấy trang bị, nhưng trên đường đi bọn họ cũng cứu không ít người sống sót.

Những người may mắn còn sống sót này đều được bọn họ an trí ở một chỗ, khi rời đi mới dẫn theo tất cả mọi người.

Lúc này đội ngũ còn rất dài.

Kim Linh là do Hạ Lập cứu, lại bị thương, cho nên được an trí trên chiếc xe phía trước, so với những người chen thành đoàn đằng sau, thì cô ta thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần.

Kim Linh cảm thấy dựa vào lực lượng của mình, muốn giết chết Sơ Tranh thì rất khó, cho nên cô ta nhất định phải dựa vào lực lượng của người khác.

Lời cô ta nói, chắc chắn sẽ có kẻ ngu tin.

Cho dù không thể giết chết cô, cũng có thể làm cho cô không sống tốt được.

"Cô Kim Linh, vết thương của cô đã lành chưa?"

Kim Linh thu lại thần sắc: "Cũng khá hơn nhiều rồi, có thể đi được rồi."

"Vậy là tốt rồi."

"Cám ơn các anh nhé. Nếu không có các anh thì có lẽ tôi..."

"Cô Kim Linh đừng nói thế, cứu mọi người là chức trách của chúng tôi, cô không sao là tốt rồi, vậy tôi đi trước đây."

"Này, chờ một chút." Kim Linh gọi anh ta lại: "Đội trưởng Hạ ở đâu vậy?"

"Đội trưởng à... Chắc là ở phía trước." Người kia chỉ chỉ phía trước đoàn xe.

"Cảm ơn."

"Tôi đi đây." Người kia cấp tốc chạy về nơi khác.

Kim Linh dự định đi tìm Hạ Lập, vừa đứng dậy, thì thấy nơi xa có xe chạy về phía bên này.

Chiếc xe kia...

Kim Linh cảm thấy khá quen.

Rất nhanh xe đã đến trước mặt, Kim Linh thấy rõ người xuống, xác thực nhìn rất quen.

Trước đó những người này rớt khỏi đội ngũ, Kim Linh biết bọn họ nghe thấy lời cô ta nói, cố ý tụt lại phía sau.

Bây giờ lại đuổi theo.

Kế Sơ Tranh thế nào rồi?

Bọn họ nhìn có vẻ như không có tổn thương gì.

Kim Linh rất muốn biết kết quả, nhưng đáng tiếc cô ta không thể trực tiếp xông lên hỏi được, chỉ có thể nghe ngóng từ bên cạnh.

Sau khi đám người này trở về, nhìn qua có chút hoảng hốt, còn có người hồ ngôn loạn ngữ, nói là trông thấy rất nhiều Zombie gì đó.

Kim Linh nghe đầy cả những tin tức loạn thất bát tao, lại không hề nghe được chuyện mà mình muốn nghe.

Cô ta cảm thấy có chút không hiểu nổi, nghe không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.

Sau khi đám người này trở về, có tin tức bắt đầu lưu truyền trong đội ngũ.

Nói là bên ngoài có một bầy Zombie, phi thường có tính tổ chức, còn có người có thể khống chế những Zombie đó.

Đám người kia nhìn tinh thần không bình thường lắm, dáng vẻ hốt hoảng, cho nên cũng không có nhiều người tin.

Đùa à, nếu mà có người có thể khống chế Zombie, thì bọn họ còn sống thế nào nữa?

Hạ Lập nghe thấy tin tức này, lại như có điều suy nghĩ.

Lần kia ở làng du lịch, những Zombie đó rút lui rất nhanh, rõ ràng không thích hợp.

Rất ít Zombie biết rút lui, bọn nó phần nhiều là tuân theo bản năng, phá đi hết thảy những thứ trước mặt.

Ngay từ đầu chỉ là tin đồn, đằng sau dần dần có người nói đã từng nhìn thấy cảnh tượng một đám Zombie phi nước đại.

Còn có người nói mình đã từng gặp phải, nhưng đám Zombie kia căn bản không để ý tới hắn, chỉ đi về một phương hướng.

Đám Zombie của Sơ Tranh có quy mô khổng lồ, luôn có người sống sót nhìn thấy.

Người chứng kiến nhiều, độ tin cậy của lời đồn sẽ nhiều hơn mấy phần.

Lúc những lời đồn này lưu truyền, Kim Linh cũng đang lo lắng bất an, cô ta không rõ ràng mình lo lắng bất an cái gì, chỉ là luôn cảm thấy hoảng hốt, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Buổi chiều hôm nay, bởi vì mọi người rất mệt mỏi, cho nên đội ngũ không tiến lên, dừng ở một chỗ nghỉ ngơi.

Đột nhiên có người tới gọi Kim Linh qua một chuyến.

"Tìm tôi có chuyện gì không?" Kim Linh bất an trong lòng, hỏi thăm người dẫn đường.

"Không biết, đội trưởng Hạ bảo tôi tới gọi cô." Người dẫn đường lắc đầu: "Đội trưởng Hạ ở bên kia, cô đi qua đi."

Kim Linh nhìn sang theo, Hạ Lập ăn mặc vừa vặn, nhìn vô cùng phấn chấn.

Hạ Lập có ngũ quan tuấn lãng, khí chất hơn người, cho dù ở trong đám người, cũng có thể khiến người ta nhìn một chút là thấy ngay.

Nói thật, đàn ông như vậy, Kim Linh nhìn cũng động tâm.

Hắn hoàn toàn chính là hình mẫu đối tượng mà cô ta muốn tìm.

Đáng tiếc...

Hạ Lập luôn dùng thái độ giải quyết việc chung, rất ít tiếp xúc với cô ta. Cô ta tìm cơ hội nhiều lần, cũng không thể nói với Hạ Lập mấy câu.

Lúc này Hạ Lập chủ động gọi cô ta, Kim Linh nên vui mừng mới đúng, nhưng mà cô ta không vui nổi, ngược lại thấy hoảng hốt cực kỳ.

Kim Linh hít sâu một hơi, đi qua bên kia.

"Đội trưởng Hạ, anh tìm tôi có chuyện gì?" Nói xong Kim Linh mới thấy rõ bên cạnh còn có người.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trên vai lại choàng một chiếc khăn lông chồn rất không phù hợp, miệng ngậm xì gà, đeo dây chuyền vàng lớn hấp dẫn mắt người ta, rất có phong phạm xã hội đen.

Người này...

"Gọi cô Kim đến, là có chút việc muốn hỏi." Hạ Lập nói.

"... À vâng, chuyện gì vậy?" Kim Linh nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, kỳ thật cô ta không làm gì cả, cho nên dù thật sự có chuyện, cũng không liên luỵ đến cô ta được.

Nghĩ tới đây, Kim Linh lại thả lỏng ra.

Nhưng khiến cho Kim Linh không nghĩ tới chính là, chuyện người đàn ông này nói, căn bản không phải chuyện liên quan đến Sơ Tranh.

Mà là...

"Là cô ta, chính là cô ta." Có người ở sau lưng dây chuyền vàng lớn chỉ vào cô ta: "Khi ở nhà máy nước, chính là cô ta dẫn đám Zombie đó tới, hại chết rất nhiều người, nếu không phải chúng tôi may mắn, thì cũng đã sớm chết rồi."

Con ngươi Kim Linh co rụt lại, theo bản năng phản bác: "Anh nói bậy bạ gì đó!"

Cô ta căn bản không nghĩ tới sẽ là chuyện của nhà máy nước.

Sự kiện kia đã trôi qua bao lâu rồi?

Vì sao còn có người sống sót... Không thể nào!

"Tôi không nói dối." Người kia cũng kích động: "Chính là cô, tôi đã nhìn thấy, là cô cố ý dẫn đám Zombie đó tới!!"

Kim Linh thoáng bình tĩnh lại: "Tôi căn bản không biết anh đang nói gì, tôi chưa từng gặp anh bao giờ, càng không quen biết gì anh, tại sao anh lại vu oan cho tôi?"

Kim Linh một mực chắc chắn mình chưa từng gặp hắn ta, càng không biết nhà máy nước gì đó.

Nhưng mà làm Kim Linh không nghĩ tới chính là, trong tay đối phương có một chiếc máy ảnh còn có thể sử dụng, chụp được ảnh cô ta ở trước nhà máy nước.

Ảnh chụp đưa ra, sắc mặt Kim Linh lập tức biến đổi.

"Cô còn gì để nói nữa không!" Người kia chỉ vào Kim Linh: "Lúc trước tôi còn tưởng rằng cô lương thiện cỡ nào, không nghĩ tới cô lại ác độc như thế!"

Kim Linh muốn giải thích cho mình hai câu, nhưng lại không biết nói gì, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh.

Chuyện này đã qua lâu như vậy, hơn nữa ở thế đạo như bây giờ, loại chuyện như chủ trì công đạo này thật ra cũng không thực tế.

Mọi người chỉ vì sống còn mà thôi.

Gì mà đạo đức luân lý, những thứ đó đã sớm bị chà đạp dưới chân rồi.

Những người còn sống sót này, có mấy ai dám nói mình chưa từng làm việc trái với lương tâm?

Nhưng mà...

Chuyện này lại có thể khiến cho người ta cô lập, xa lánh cô ta.

Dù sao một người vì đào thoát mà có thể dùng nhiều người như vậy làm mồi dụ, ác độc cỡ ấy, ai muốn làm bạn với cô ta chứ?

"Đội trưởng Hạ, tôi..."

Sắc mặt Hạ Lập rất bình tĩnh, không để ý đến Kim Linh, quay người đi.

Dây chuyền vàng lớn cười quái dị hai tiếng: "Cô gái à, đừng có dùng người ta làm vũ khí, cẩn thận chấn đến cả mình."

Kim Linh nhìn dây chuyền vàng lớn dẫn theo người xác nhận mình rời đi, thần sắc từ xanh chuyển thành trắng, lại chuyển từ trắng thành xanh.

Vì sao...

Lúc ấy người trong nhà máy nước cũng đã chết hết.

Vì sao lại có một người sống sót?

Tình huống như lúc ấy, cô ta không làm vậy thì sao mà đi được?

Là bọn họ đuổi mình ra trước mà!

Chuyện này trách cô ta sao?
Bình Luận (0)
Comment