Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2220

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chẳng ai ngờ được tai họa đến nhanh như thế.

Tiếng kêu rên vang vọng đêm tối.

Trăng sáng treo trên cao dường như cũng nhiễm lên màu máu, biến thành màu đỏ.

Ma thú thế như chẻ tre, rất nhanh đã đến phía trước Sơ Tranh, tiếng rống đinh tai nhức óc nổ tung trên đất bằng.

Một con trong đó nhìn thấy Sơ Tranh, nhảy lên, móng vuốt quét nghiêng qua không khí.

Sơ Tranh lui lại, vỗ vào quan tài của mình.

Rầm ——

Thân thể ma thú khổng lồ, phá hủy cửa sổ, toàn bộ thú chen vào.

"Ngươi chờ chút!!"

Giọng nói của Sơ Tranh còn chưa rơi xuống, ma thú đã mở cái miệng lớn như chậu máu, không nói một lời cắn qua.

Sơ Tranh giật mình trong lòng, túm lấy quan tài của mình tránh ra.

Con ma thú này không giống những con Sơ Tranh gặp phải trước đó, rõ ràng lợi hại hơn rất nhiều.

Rầm ——

Ma thú bị Sơ Tranh đạp bay, đập ra ngoài cửa sổ.

Sơ Tranh nghe thấy phía dưới vang lên thú rống.

Tiếp đó ——

Mấy con ma thú đồng thời nhảy lên.

Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó!

Ai lại chơi trò dẫn đồng bọn thế này!

Đánh không thắng còn gọi giúp đỡ!

Bắt nạt nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta đúng không, có biết xấu hổ không.

Ma thú cũng không biết xấu hổ là thứ gì, cấp tốc bao vây Sơ Tranh lại.

Trong con ngươi tĩnh mịch, hiện ra ánh sáng xanh lục hưng phấn.

Giống như trong mắt bọn nó, Sơ Tranh đã là một món điểm tâm nhỏ ngon miệng.

Sơ Tranh: "..."

Ha ha!

Sơ Tranh bóp cổ tay, chuyển động hai vòng.

Xem ra đã đến lúc dạy các ngươi làm người rồi!

-

Ma thú vào thành, kéo theo tử vong.

Tiếng kiến trúc sụp đổ, tiếng đám người hoảng sợ thét lên, tiếng tu sĩ chiến đấu leng keng, và ánh lửa phóng lên tận trời, biến tòa thành này thành luyện ngục.

Thiếu niên áo trắng ghé qua trong lúc hỗn loạn.

Tuổi tác của hắn nhìn không lớn, cõng một cái rương, nhìn từ trạng thái chạy, chắc là đã bị thương.

Xung quanh hắn còn có không ít người chạy về phía trước, có ma thú bị đám người này hấp dẫn tới.

Người cách thiếu niên gần nhất mắt thấy móng vuốt của ma thú rơi xuống, hắn ta đột nhiên đẩy thiếu niên sang bên kia.

Thiếu niên bị đẩy đến lảo đảo một cái, ngã bịch xuống đất.

Ầm ầm ——

Đỉnh đầu có tiếng vang, thiếu niên ngửa đầu nhìn lên.

Một vật màu đen nện từ phía trên xuống, thiếu niên cứ như vậy nhìn vật kia rơi xuống.

Quan tài nghiêng qua đụng bay ma thú, đập xuống đất, lật sang một bên.

Sơ Tranh theo sát mà xuống, vội vàng sờ mó quan tài nhìn: "Không bị đập hư chứ."

Cô chuyển tới một bên khác, đã nhìn thấy thiếu niên bị quan tài đè lên.

"..."

Một chân thiếu niên bị quan tài đè lên, trong tia sáng lờ mờ, cũng không nhìn ra thần sắc của hắn.

Sơ Tranh có chút hoảng.

Sao lại cán phải người, cô phải làm sao... Từ từ, người này?

Sơ Tranh vốn muốn chạy, lúc này cảm thấy không thích hợp, xích lại gần hai bước, quan sát kỹ một hồi.

Có chút giống thẻ người tốt nha...

Nhưng ta vừa ra trận đã đè chân thẻ người tốt, nhìn có vẻ như còn bị thương không nhẹ, còn có thể cứu không?

Bây giờ cạo chết hắn, kéo ngược lại còn kịp không?

【 Tiểu tỷ tỷ, không kịp nữa rồi. 】 Vương Giả đâm thủng ảo tưởng của cô.

"..."

Nếu không thừa dịp bóng đêm, chạy trốn đi!?

【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể làm người được không hả? 】

"Gào —— "

Ma thú bị quan tài đụng bay, lúc này đang từ từ đứng lên, hai mắt nổi đom đóm, lung la lung lay xác định vị trí của hung thủ.

Sau khi khóa chặt Sơ Tranh, nó gầm nhẹ một tiếng, nhào về phía cô.

Sơ Tranh: "!!!"

Ngươi đừng có nhiệt tình như vậy!

Ma thú nhiệt tình cho Sơ Tranh một cái nhào siêu to, Sơ Tranh tránh khỏi bên cạnh quan tài, ma thú cũng rẽ ngang theo.

Hai người tới chỗ phế tích sụp đổ bên cạnh.

Sơ Tranh không biết tình huống thân thể này như thế nào, nhưng không trở ngại cô sử dụng những lực lượng theo bản năng của thân thể này.

Ma thú bị Sơ Tranh đánh bay, cũng không sợ, ngược lại càng thêm hưng phấn hơn.

Dưới ánh trăng, trong ánh sáng mông lung, ma thú và một bóng người tinh tế chuyển động tới lui.

Trong không khí như có ánh sáng màu bạc hiện lên, hội tụ bên người ma thú.

Hình ảnh kia giống như ánh trăng trên bầu trời chảy xuôi mà xuống.

Ma thú gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt đào ra trên mặt đất một dấu vết cực sâu, muốn cho người đối diện một kích cuối cùng.

Đáng tiếc nó vừa làm ra tư thế công kích, ngân mang xung quanh đột nhiên rút lại.

Sau đó ngân mang giao thoa, cắt thân thể ma thú ra.

Ánh trăng, phế tích, khói lửa, ngân mang, thi thể ma thú bị phân liệt dần dần tiêu tán...

Ánh trăng chảy xuôi mà xuống, rơi trên người cô gái đứng thẳng tắp kia.

Ngân mang như lưu tinh trượt xuống từ trên bầu trời đêm, hội tụ hết về phía cô, giống như cô đang đứng trong ánh sao.

Rơi vào trong mắt thiếu niên, hết thảy đều giống như bị thả chậm.

Sắc mặt hắn trắng bệch mà nhìn, không biết là vì chân bị đè, hay là bị cảnh tượng này hù dọa.

Sơ Tranh cách quan tài hơi xa, đã bắt đầu mất sức.

Cô thu ngân tuyến lại, tranh thủ thời gian trở lại bên cạnh quan tài.

Vừa đứng vững, liền đối đầu với ánh mắt thiếu niên.

Sơ Tranh: "..."

Nhìn ta làm gì?

Có phải là bị dáng vẻ lợi hại của ta làm u mê rồi không?

【 Tiểu tỷ tỷ, cô chắc chắn không kéo thẻ người tốt ra trước đi à? 】

"..."

Sơ Tranh thở dài trong lòng, kéo quan tài ra.

Rõ ràng thiếu niên rất đau, nhưng hắn không nói tiếng nào, quan tài dịch chuyển khỏi, hắn chống vào bên cạnh muốn tự đứng lên.

"Ngươi có thể tự làm được không?"

Giọng nói lạnh lẽo của cô gái vang lên, động tác của thiếu niên dừng lại, chậm chạp ngẩng đầu nhìn cô.

Sơ Tranh cảm thấy ít nhất phải ba bốn giây sau, thiếu niên mới "ừ" một tiếng rất nhẹ.

Lại qua vài giây nữa, hắn rất chậm nhấn rõ từng chữ: "Ta... Có thể."

Lời này cũng không biết nói là nói cho chính hắn nghe, hay là nói cho Sơ Tranh nghe.

Nhưng giọng nói rất hay.

Sơ Tranh nương theo ánh trăng, miễn cưỡng thấy rõ hình dáng thiếu niên.

Nói thế nào đây...

Chính là loại tướng mạo mà thay nữ trang vào, là có thể lập tức đảm nhận danh hiệu đệ nhất mỹ nhân ấy, nhu nhu nhược nhược.

Nhưng mà cũng không làm cho người ta cảm thấy tướng mạo của nam tử này không đúng.

Giống như trời sinh hắn đã nên xinh đẹp như thế...

Đầu lưỡi Sơ Tranh liếm liếm răng nanh, cuối cùng cũng nhớ tới mà giơ tay đỡ thiếu niên.

"Còn có thể đi không?"

Một hồi lâu sau thiếu niên gật đầu: "Có thể." Rất ngoan.

Sơ Tranh cảm giác hơn phân nửa thể trọng của thiếu niên đều dựa vào cô chống đỡ.

Cô mà thả tay ra, thì chắc chắn sẽ té xuống.

Thế này mà gọi là có thể?

Hắn là tên đần sao?

Sơ Tranh giao lưu với thiếu niên cũng không dài, nơi xa lại có ma thú tới gần.

Sơ Tranh túm lấy thiếu niên ném hắn vào trong quan tài.

Trời đất trước mắt thiếu niên quay cuồng, chờ hắn kịp phản ứng, quan tài đã di động, kiến trúc còn chưa tàn tạ sụp đổ hai bên không ngừng rút lui.

Thiếu niên nắm lấy mép quan tài, giữ vững thân thể, giọng nói hơi gấp gáp: "Rương của ta!"

Nhưng mà người kéo quan tài chạy phía trước cũng không để ý tới hắn.

Thiếu niên khẽ cắn môi, lại dự định leo ra.

Sơ Tranh phát giác được động tác của đối phương, chỉ có thể dừng lại, nhét người về: "Rương gì?"

Thiếu niên lần nữa ngã về trong quan tài.

"Lớn từng này, vừa rồi ở bên cạnh ta..." Thiếu niên khua tay phác họa kích thước.

Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, mấy con ma thú đang chạy sang bên này, chỗ vừa rồi bọn họ đứng, đã là trong phạm của vi ma thú.

Bây giờ đi về chính là muốn chết.

"Rất quan trọng?"

"... Ừ." Thiếu niên lần nữa túm lấy mép quan tài, muốn đứng dậy: "Ta... Tự đi tìm, không... Không làm phiền ngươi."
Bình Luận (0)
Comment