Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2222

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh mặc kệ Kinh Phá, ngồi xuống một bên ăn trái cây.

"Có ăn không?" Sơ Tranh ăn được một nửa, quay đầu hỏi thiếu niên vẫn đang trốn trong góc quan tài như cũ.

Thiếu niên lắc đầu.

"Chết đói cũng đừng trách ta."

Sơ Tranh tự giải quyết hết chỗ còn lại.

"Ngươi làm gì?" Sơ Tranh ném hạt đi, quay đầu đã nhìn thấy Kinh Phá đang mở băng bó chân mà cô đã cột chắc.

Thiếu niên bị Sơ Tranh quát một tiếng làm cho khẽ run rẩy, băng vải trượt khỏi tay hắn, tất cả băng vải lỏng ra, cây gỗ rơi từ trên đùi hắn xuống.

"Vất vả lắm ta mới cột được cho ngươi." Sơ Tranh tức giận chống vào mép quan tài: "Ngươi mở ra làm gì?"

Kinh Phá trầm mặc một hồi lâu, chỉ chỉ cái rương bên cạnh.

Sơ Tranh không hiểu có ý gì.

Thiếu niên yếu ớt nói: "Thuốc..."

Sau đó Sơ Tranh mới biết rõ, chỗ của hắn có thuốc có thể làm vết thương khép lại nhanh hơn, hắn muốn mở ra rồi bôi thuốc lại lần nữa.

Sơ Tranh: "..."

Vậy không phải ta bận rộn toi công rồi sao?

Sơ Tranh ngượng ngùng đứng ở một bên quan tài, nhìn thiếu niên tự động thủ bôi thuốc băng lại cho mình.

Động tác của hắn vô cùng thành thạo, giống như đã từng làm cả trăm ngàn lần.

"Ngươi làm nghề gì?"

Thiếu niên cố định băng gạc, mấy giây sau mới chậm rãi trả lời: "... Nghề... Y."

"Bác sĩ?"

Kinh Phá nghi hoặc nhìn cô.

Sơ Tranh đổi từ khác: "Đại phu?"

Từ này có thể hiểu được, Kinh Phá nhẹ gật đầu.

"Ồ."

Sơ Tranh nhìn chân hắn một chút, không nói gì nữa, trực tiếp quay người rời đi.

-

Chân Kinh Phá bị thương, muốn leo ra khỏi quan tài gần như là chuyện không thể nào.

Đồ Sơ Tranh cho hắn hắn cũng không ăn, dẫn đến sau đó hắn chỉ có thể ôm bụng, ánh mắt bất lực nhìn lá cây lượn qua đỉnh đầu, giống như trên đó sẽ có đồ ăn rơi xuống vậy.

Trái cây màu đỏ đột nhiên rơi xuống trong ngực thiếu niên.

Con ngươi hắn khẽ run lên, cúi đầu nhìn trái cây kia một chút, lại nhìn xung quanh.

Cô gái kia không ở đây.

Vậy trái cây này?

Trái cây tỏa ra mùi hương thơm ngọt, chọc cho bụng thiếu niên réo ùng ục.

Kinh Phá nhìn một chút là có thể phân biệt ra được đây là quả gì, có độc hay không, có thể ăn được không.

Cảm giác đói bụng làm cho Kinh Phá chần chờ vươn tay, nắm chặt trái cây kia, giống như con hamster nhỏ ôm đồ nhìn quanh hai bên.

Cuối cùng cúi đầu xuống, cắn một ngụm nhỏ.

Sơ Tranh dựa ở phía sau một gốc cây, liếc mắt nhìn Kinh Phá cắn từng ngụm đến khi ăn hết trái cây.

Trái cây trong tay tung tung lên, một giây sau trái cây bay trên không trung, xẹt qua một đường cong trong không khí, chuẩn xác rơi vào trong ngực thiếu niên.

Sơ Tranh nhìn thấy thiếu niên giống y như vừa rồi, trước tiên là quan sát xung quanh, sau đó mới ăn.

Bộ dáng kia thật sự rất giống hamster ăn vụng.

Sơ Tranh ném cho mấy trái cây, sờ cằm suy tư, thẻ người tốt này... Có phải hơi ngốc không?

Trái cây đột nhiên rơi xuống chỉ làm hắn hơi cảnh giác, nhưng rất nhanh đã coi như trái cây rơi từ trên cây xuống.

Đây không phải ngốc thì là gì?

Trên cây kia chỉ có lá, làm gì có quả đâu?

Không chỉ hơi ngốc, phản ứng còn hơi chậm chạp.

Sơ Tranh nói chuyện với hắn, lần nào cũng phải sau mấy giây hắn mới chậm rãi trả lời.

Người như vậy có thể làm đại phu sao?

Sẽ không chữa chết bệnh nhân đó chứ?

Sơ Tranh biểu thị rất hoài nghi.

Sơ Tranh chờ Kinh Phá ăn xong, lại chờ một lát, làm ra chút động tĩnh rồi ra ngoài.

Kinh Phá ôm đầu gối dựa vào quan tài, mái tóc bạc trắng tản ra, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo như búp bê, trắng bệch không chút huyết sắc.

Sơ Tranh kéo quan tài rời khỏi nơi này.

Lúc đầu cô dự định ở lại thành Húc Nhật chờ đôi chó điên Mạnh Vị Hàn kia, nhưng bây giờ thành Húc Nhật không còn, trước tiên cô đành phải cứ đi được tới đâu thì hay tới đó.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, thật lâu về sau thành Húc Nhật vẫn còn bình an.

Lần này không biết vì sao, mới sớm như vậy mà đã mất...

Chẳng lẽ là vì cô?

Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ, trực tiếp vứt đi không nghĩ nữa.

Chuyện nghĩ không hiểu thì đừng có nghĩ nữa, dù sao bất kể nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.

Sơ Tranh mang theo Kinh Phá đi được mấy ngày.

Dọc theo con đường này gần như Kinh Phá không hề nói chuyện, duy chỉ có một lần nói chuyện, chính là muốn rời khỏi quan tài, hắn tự đi.

Sơ Tranh không khách khí ấn người về, cũng uy hiếp nếu hắn dám ra, cô sẽ đánh gãy một cái chân khác của hắn luôn.

Thiếu niên bị dọa cho phát sợ, không dám nhắc đến nữa.

Cho nên phần lớn thời gian thiếu niên đều loay hoay những thứ đồ trong rương của hắn.

Đối với chuyện Sơ Tranh mang hắn đi, hắn cũng không biểu hiện ra quá nhiều kháng cự và nghi hoặc.

Sơ Tranh càng cảm thấy hắn ngốc thật.

Ngốc như vậy, không biết có dễ lừa không...

"Hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi."

Kinh Phá ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu cây cối chi chít, nắng chiều treo ở đầu cành, nhuộm thành một mảnh sắc thái tuyệt đẹp.

Kinh Phá đóng rương lại, cẩn thận nắm lấy mép quan tài đi ra, trong nháy mắt khi chân đạp xuống đất, cánh tay được người ta đỡ lấy.

"Chân ngươi khỏi rồi?" Giọng nói lạnh lẽo không mảy may chứa chút tình cảm vang lên bên tai hắn.

"... Khỏi, khỏi rồi." Kinh Phá thử chuyển động chân bị thương, dùng tình huống thực tế thuyết phục Sơ Tranh.

Nói xong Kinh Phá mới phát giác được mình đang được Sơ Tranh đỡ, hắn hơi lui lại, dựa vào quan tài, tránh khỏi tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh vốn không dùng lực, lúc Kinh Phá giãy dụa, cô thuận thế buông lỏng hắn ra.

Đùi phải của cô hơi cong lại, ngồi xổm người xuống, xắn ống quần của Kinh Phá lên.

Kinh Phá chớp chớp mắt, dường như không biết Sơ Tranh muốn làm gì.

Sơ Tranh thừa dịp hắn không kịp phản ứng, nhanh chóng xắn ống quần lên, kiểm tra chân của hắn.

Băng vải trên đùi không biết bị Kinh Phá tháo đi từ lúc nào, nhìn có vẻ như không có vấn đề gì.

Sơ Tranh giơ tay nhéo nhéo, lúc này đường cong phản xạ của Kinh Phá mới đến điểm cuối: "Ngươi... Ngươi làm gì?"

"Kiểm tra vết thương của ngươi."

"Ta... Ta khỏi rồi. Không... Không cần." Khuôn mặt nhỏ vẫn luôn tái nhợt của Kinh Phá lúc này nổi lên chút đỏ ửng.

"Ta xác định mới biết được ngươi đã khỏi hay chưa." Ta không cần mi cảm thấy, ta cần ta cảm thấy!

"..."

Kinh Phá khẽ nhếch môi, thật lâu sau cũng không nói ra được một chữ.

Sơ Tranh xác định không có vấn đề gì, buông ống quần xuống gọn gàng cho hắn: "Thuốc của ngươi rất lợi hại."

Kinh Phá rụt chân ra phía sau, dựa vào quan tài bất động, sau đó vẫn cọ cọ về phía sau.

Hắn nhỏ giọng nói: "Y... Y thuật của ta rất tốt."

"Vậy ngươi cũng rất lợi hại." Sơ Tranh thuận miệng khen một câu, vịn vào quan tài đứng dậy.

Sơ Tranh đứng lên, khoảng cách rút ngắn, đem đến cho Kinh Phá áp lực càng lớn hơn.

Sơ Tranh chống vào mép quan tài, phía sau lưng Kinh Phá dựa vào vách quan tài, xa xa nhìn giống như đang bích... Quan tài đông?

(Bích đông là Kabedon ó, quan tài đông... đổi tường thành quan tài đi.)

Mặc kệ là cái gì đông, tư thế này đều rất mập mờ.

Sơ Tranh duy trì tư thế đó không nhúc nhích, ánh mắt rơi trên mái tóc bạc của hắn: "Tóc này của ngươi còn có thể khôi phục bình thường được không?"

Đột nhiên một đêm bạc trắng đầu, làm ta hơi hoảng đó.

Ánh nắng chiều xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, lấm ta lấm tấm chiếu trên người thiếu niên áo trắng, pha tạp ra bóng sáng ấm áp.

Sơ Tranh cho là sẽ không nhận được câu trả lời từ thiếu niên, cũng định từ bỏ.

Ai biết cô vừa buông ra một ngón tay, thì nghe thấy thiếu niên nhỏ giọng trả lời: "... Có thể."

"Lúc nào có thể khôi phục?"

Kinh Phá nói chuyện cần thời gian, Sơ Tranh biết, cho nên rất kiên nhẫn nghe.

"Còn... Bảy ngày nữa."

Bảy ngày?

Cách lúc hắn biến thành thế này đã được ba ngày, cho nên đây là chu kỳ mười ngày?
Bình Luận (0)
Comment