Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2225

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Theo lời người kia nói, đại khái là nửa năm trước, Trầm Âm xuất hiện ở gần đây.

Nàng chính là một sát thần, gặp người là giết, giống như một con rối chỉ biết giết người.

Không ít tu sĩ đều chết trong tay nàng.

Chuyện duy nhất nàng nói chính là nàng tên Trầm Âm, đến từ Ma Sơn.

Bởi vì thực lực của nàng quá đáng sợ, người ở thị trấn gần đây đều rất sợ nàng, dẫn đến bây giờ nghe thấy tên của nàng chính là tràng diện như vừa rồi.

Sơ Tranh cúi đầu quan sát tay mình.

Đôi tay này trắng nõn non mịn, hoàn toàn không giống như tay của kẻ giết người.

Thân thể này khá trâu bò...

Bây giờ cô chiếm dụng thân thể này, vậy chủ nhân ban đầu của thân thể này đâu?

Trong đầu Sơ Tranh hiện lên các loại suy nghĩ kỳ kỳ quái quái.

Sơ Tranh thả tay xuống, liếc người trên đất một cái: "Ngươi biết Ngũ Âm trấn ở đâu không?"

"Ngũ... Âm trấn?" Người kia lắc đầu, biểu thị chưa từng nghe bao giờ.

Sơ Tranh vén quần áo lên ngồi xổm xuống, đối đầu với ánh mắt người kia: "Ngươi đi nghe ngóng xem, hỏi thăm ra được Ngũ Âm trấn ở đâu, thì ta sẽ không giết ngươi."

"..." Không phải ngài vừa mới nói không giết ta sao? Sao lại đổi quẻ rồi!

Đương nhiên hắn ta không dám khiêu chiến với Sơ Tranh, liên tục gật đầu.

Người kia run rẩy đứng lên, xoay người.

Sơ Tranh nắm chặt cổ áo hắn ta, âm trầm uy hiếp: "Tốt nhất đừng chạy..."

Ta đi bắt người lần nữa rất phiền phức.

"Không... Không không... Không dám." Hắn ta làm gì dám chạy chứ.

Huống chi thị trấn này chỉ lớn như vậy, hắn có thể chạy đi đâu được, nghe nói người này đồ thành chỉ là chuyện trong mấy hơi thở thôi.

Sơ Tranh buông tay ra, ra hiệu hắn ta mau đi đi.

"Ngươi có muốn ngồi một lát không?" Sơ Tranh quay đầu hỏi thẻ của mình.

Kinh Phá nhìn mặt đất bừa bộn, các cánh cửa trên đường đều đóng chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như viết rõ câu hỏi "ngồi thế nào".

Sơ Tranh lật úp quan tài lại, vỗ vỗ đáy: "Ngồi."

Kinh Phá: "..."

-

Trên đường phố trống trải, thiếu niên bọc lấy áo choàng màu trắng ngồi trên quan tài úp sấp xuống, tư thế ngồi rất ngoan.

Cô gái đứng bên cạnh thỉnh thoảng đi lại mấy bước, thần sắc nghiêm túc nhìn phương hướng thị trấn.

Trong trấn có không ít người đang quan sát.

Vốn cho rằng cô sẽ đại khai sát giới, ai biết cô chỉ bắt một người, cũng không biết nói gì, bây giờ lại không làm gì cả.

Rất nhanh đã thấy người kia đi gõ cửa các nhà, hỏi có biết Ngũ Âm trấn ở đâu không.

Người trên trấn Kim Thiền đều chưa từng nghe về Ngũ Âm trấn gì đó, bọn họ có thể chắc chắn 100%, trong phương viên hai mươi dặm gần đây không có nơi nào như thế cả.

"Nàng chỉ hỏi chuyện này?" Có người túm lấy người kia hỏi: "Nàng có giết chúng ta không? Ta nghe nói trước đó nàng giết cả một cái làng."

"Ta cũng không biết..." Người kia khóc không ra nước mắt, ai cũng hỏi hắn ta như vậy.

"Nàng ta hỏi chuyện này làm gì?"

"... Ta không biết!"

"Vừa rồi nàng hỏi ngươi chuyện gì vậy?"

"..."

Lúc bắt đầu người kia còn trả lời từng câu hỏi, đến đằng sau thì chết lặng, chỉ cần lấy được đáp án là đi ngay, không hề ngừng lại.

Trấn Kim Thiền chỉ lớn từng ấy, rất nhanh nam nhân đã hỏi thăm xong.

Người kia chạy về, cẩn thận từng li từng tí bẩm báo: "Ta đã hỏi xong rồi, không có ai biết Ngũ Âm trấn mà ngài nói ở đâu cả."

Sơ Tranh: "..."

Người kia nuốt một ngụm nước bọt, chủ động nói: "Nhưng ngài có thể lên trên ngọn núi phía sau tìm Quái lão đầu, ông ta tự xưng là biết tất cả mọi chuyện."

Sơ Tranh nhíu mày, hoài nghi người này đang họa thủy đông dẫn*.

(Họa thủy đông dẫn (祸水东引): Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ giá họa cho người khác, để người khác gánh tội thay mình.)

Người kia vỗ ngực cam đoan: "Ta không lừa ngài, ông ta thật sự biết rất nhiều thứ, người trấn trên chúng ta đều gọi ông ta là Bách Sự Thông (*Người thông tỏ mọi việc)."

Sơ Tranh: "..."

Vừa rồi ngươi còn gọi ông ta là Quái lão đầu đấy!

Sơ Tranh quay người đỡ Kinh Phá xuống: "Đi xem sao nhé?" Lấy ngựa chết làm ngựa sống.

"... Ừ." Kinh Phá ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy Sơ Tranh định đi, rõ ràng người kia thở phào.

Không phải chết...

"Ngươi."

Sơ Tranh chỉ vào người kia, hơi thở vừa kịp hạ xuống lại đột nhiên bay lên.

"Ngài... Còn có gì phân phó?"

"Dẫn đường."

"..."

Người kia nhất thời mặt xám như tro.

Vì sao hắn ta lại xui xẻo như vậy, sao lại là người đầu tiên bị cô bắt được chứ?

Rõ ràng trước chỗ hắn ta có một tên Vương mặt rỗ bán đậu hũ mà, sao lại đến phiên hắn ta chứ!

Trong lòng thử cân nhắc xem tỷ lệ sống sót nếu mình phản đối và chạy trốn, cuối cùng lựa chọn —— dẫn đường.

Chết vinh không bằng sống nhục.

Mình làm vậy cũng là cứu được toàn bộ thị trấn không phải sao?

Nghĩ như thế, trong lòng người kia dễ chịu hơn nhiều.

-

Đằng sau trấn Kim Thiền chính là núi, càng kỳ lạ hơn là, nơi này có sương mù vấn vít.

Nếu như không có người trong trấn dẫn đường, thì đi vào sẽ rất dễ lạc đường.

Sơ Tranh kéo quan tài không dễ leo núi, nhưng lại không thể vứt lại, Sơ Tranh kéo đến rất mệt tim.

Kinh Phá vốn đi ở phía trước, hắn bỗng nhiên vòng qua đằng sau, đỡ lấy quan tài, thở hổn hển đẩy lên.

Sơ Tranh: "Không cần ngươi."

Kinh Phá: "Ta... Có thể giúp ngươi."

Sơ Tranh: "..."

Ngươi đừng quấy rối thì đã giúp ta một đại ân rồi!

Người dẫn đường phía trước thì rất lung túng, hắn ta không biết vì sao tên ma đầu này lại muốn kéo theo một cái quan tài như thế, còn khăng khăng phải mang cả nó lên núi.

Thứ đồ chơi này ném ở đó cũng không ai thèm lấy.

-

"Chính là chỗ đó." Người kia chỉ vào một ngôi nhà tranh mơ hồ có thể thấy được trong sương mù dày đặc: "Ông ta ở chỗ đó, ngài đi qua chắc có thể trông thấy ông ta."

"Ừ. Ngươi có thể đi rồi."

Con ngươi người kia sáng lên, vội vàng quay người rời đi.

Hắn ta chạy quá vội, không cẩn thận đụng vào cánh tay của thiếu niên đằng sau, ngón tay thiếu niên khẽ run, mũ trùm bị hắn kéo rơi xuống.

Dưới mũ trùm, trong sương mù, mái tóc bạc trắng giống như ánh trăng chiếu xuống, là một loại màu sắc rất dịu dàng.

Dáng vẻ của thiếu niên cực kỳ đẹp, giống như tinh linh đi tới trong sương mù.

Người kia nhìn đến hơi xuất thần, đây là thần tiên gì?

Đẹp như vậy...

"A —— "

Thân thể người kia nghiêng một cái, dưới chân giẫm trượt, cả người lăn từ trên sườn dốc xuống.

Tiếng kêu thảm thiết dần dần ẩn trong sương mù, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Sơ Tranh đặt quan tài trên đất trống, quan sát xung quanh trước.

"Ở đây chờ ta." Sơ Tranh bảo Kinh Phá chờ tại chỗ, cô đi qua xem thử.

Sơ Tranh vừa đi tới bên ngoài nhà tranh, thì đã nghe thấy bên trong có âm thanh vang lên: "Vào đi."

Giọng nói kia hơi thô rát khó nghe, cực kỳ giống như phù thủy ẩn sâu trong rừng, rất âm trầm.

Sơ Tranh nhíu mày, đẩy cửa nhà tranh ra.

Một ông lão quần áo lam lũ nằm trong một cái ghế cũ nát, đối diện với cửa phòng.

Trên mặt đầy nếp nhăn giống như cây khô, dưới mí mắt là đôi mắt không có thần thái, giống như... Không nhìn thấy.

"Khách nhân đường xa mà đến, có chuyện gì?" Ông lão xác thực không nhìn thấy, trong mắt ông ta không có tiêu cự.

Sơ Tranh cũng không hỏi nhiều chuyện vớ vẩn, trực tiếp hỏi: "Biết Ngũ Âm trấn không?"

"Biết, khách nhân muốn đi?"

"Ừ."

Giọng nói của ông lão sâu kín: "Vậy thì khách nhân còn thiếu một thứ."

"Cái gì?"

"Linh hồn."

-

Ông lão nói xong cũng nhắm mắt lại, phất phất tay, ra hiệu Sơ Tranh có thể rời đi.

Sơ Tranh lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Kinh Phá đứng bên cạnh quan tài, ngoan ngoãn chờ cô.

"Biết... Biết không?"

"Biết."

"Ở... Ở đâu?" Mắt Kinh Phá hơi sáng lên.

"Cách nơi này không xa."

"... Vậy bây giờ chúng ta đi sao?"
Bình Luận (0)
Comment