Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2237

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trấn nhỏ cổ hương cổ sắc như thế ngoại đào nguyên, cầu nhỏ nước chảy, người đi đường náo nhiệt.

Nơi này là Ngũ Âm trấn?

Sơ Tranh ngửa đầu nhìn mấy chữ to Ngũ Âm trấn trên đền thờ, xác định không đi nhầm.

Đúng là một thị trấn.

"Sao nơi này lại như vậy?"

"Không phải nói là bí cảnh sao?"

"Tại sao lại là thị trấn? Những người này nhìn không có vấn đề gì mà..."

Những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra, lời đồn liên quan tới Ngũ Âm trấn rất nhiều, nhưng chưa từng có ai nói, Ngũ Âm trấn là một thị trấn thật.

Vậy bọn họ tìm bảo vật kiểu gì đây?

Nơi này lớn hơn thị trấn bình thường rất nhiều, đám người Sơ Tranh xuất hiện không làm cho dân trong trấn chú ý, giống như họ ra vào nơi này là chuyện rất bình thường vậy.

Sơ Tranh tách khỏi đám người kia, sau khi vào ác linh đã không thấy tăm hơi đâu nữa, không biết đi đâu rồi.

Sơ Tranh quyết định tìm một nơi ở lại trước.

"Khách quan, mời vào bên trong." Điếm tiểu nhị nhiệt tình chào đón.

"Hai vị khách quan ở trọ hay là..."

"Ở trọ." Sơ Tranh đưa linh bích lên.

Điếm tiểu nhị sững sờ, sau đó cười nhận lấy: "Hai vị khách quan mời vào bên trong, một phòng hay là hai phòng đây ạ?"

"Một phòng."

"..." Kinh Phá cũng không kịp nói chuyện, Sơ Tranh đã quyết định xong.

Điếm tiểu nhị dẫn đường cho họ: "Hai vị kia khách quan theo ta tới bên này. Tiệm chúng ta đây tuyệt đối là nơi tốt nhất ở đây, hai vị chọn nơi này sẽ không hối hận đâu... Khách quan, thứ này của ngài... Cũng phải mang theo à?"

Điếm tiểu nhị nhìn thấy quan tài đằng sau Sơ Tranh, hơi chần chờ.

"Có vấn đề?"

"... Không có, cần ta đưa vào phòng giúp ngài không?" Điếm tiểu nhị mỉm cười hỏi.

Sơ Tranh cảm thấy nụ cười của điếm tiểu nhị hơi cổ quái, từ chối ý tốt của điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị cũng không ép buộc, đi phía trước dẫn đường, dẫn họ đến gian phòng.

"Đây là Ngũ Âm trấn?" Sơ Tranh thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy." Điếm tiểu nhị tò mò hỏi: "Khách quan muốn đi đâu đây?"

"Ngũ Âm trấn."

"..." Điếm tiểu nhị trầm mặc, đi nhanh hơn mấy bước, đẩy cửa một gian phòng ra: "Khách quan, đây chính là phòng của hai vị, có gì cần thì ngài cứ gọi ta."

Điếm tiểu nhị nói xong, khom người lui xuống, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.

Kinh Phá gỡ mũ trùm xuống, đi đến bên bàn muốn rót nước uống.

"Đừng uống lung tung."

Kinh Phá chớp chớp mắt, rất ngoan đặt chén trà xuống.

... Kỳ thật cho dù có độc hắn cũng không sợ.

Sơ Tranh lấy nước sạch trong không gian ra cho hắn, thiếu niên bưng lấy cái chén, rất uống nhanh hết, giơ chén không tới Sơ Tranh trước mặt, trên mặt giống như viết mấy chữ to "vẫn muốn uống nữa".

Sơ Tranh rót đầy cho hắn: "Ngươi cảm thấy chỗ này có gì kỳ quái không?"

"... Chỗ nào cũng kỳ quái." Thiếu niên kề chén nước lên bên môi.

Xác thực chỗ nào cũng kỳ quái.

Đám người xa lạ như họ xuất hiện, mà người trên trấn lại không cảm thấy kỳ quái.

Thậm chí cũng không có ai nhìn thêm vài lần.

Giống như họ không gì khác dân trấn.

Ấn tượng đầu tiên mà toàn bộ thị trấn đem đến là an lành yên tĩnh, giống như thế ngoại đào nguyên.

Nhưng lại cho Sơ Tranh một loại cảm giác không hài hòa... Trực giác nói cho cô biết nơi này rất nguy hiểm.

Tuyệt đối không yên tĩnh giống như mặt ngoài.

Sơ Tranh hỏi Kinh Phá: "Ngươi muốn tìm thuốc gì?"

"Chỉ Tức Vong Xuyên."

"???" Thứ đồ gì?

"... Là hai thứ." Thiếu niên nhỏ giọng giải thích rõ: "Chỉ Tức và Vong Xuyên."

"Thứ gì?"

"Chỉ Tức là một loại thú, Vong Xuyên là một cái cây."

"Có liên quan đến biến hóa thân thể của ngươi lúc trước?"

Kinh Phá nhìn Sơ Tranh một chút, nhẹ gật đầu, nhưng những chuyện khác thì Kinh Phá không muốn nhiều lời.

"Ta sẽ giúp ngươi, đừng sợ." Sơ Tranh vỗ vỗ đầu thiếu niên.

-

Sơ Tranh không dám cho Kinh Phá ăn đồ ăn trong này, cho nên đều dùng đồ ăn trong không gian giải quyết vấn đề no ấm cho hắn.

Tu sĩ nơi này có túi Càn Khôn, có thể chứa rất nhiều đồ, cho nên Kinh Phá cũng không biểu hiện ra nghi hoặc quá lớn với chuyện Sơ Tranh trống rỗng lấy đồ ra.

Đến buổi tối, có một vấn đề rất quan trọng bày ra trước mặt họ.

Gian phòng chỉ có một chiếc giường.

Kinh Phá không dám động vào chiếc giường kia, tự bò vào trong quan tài nằm.

Dù sao ở bên ngoài, hắn luôn ngủ ở trong này, bây giờ cũng không có gánh nặng trong lòng gì.

"Có giường không ngủ?"

Kinh Phá vừa ngồi xuống, thì thấy Sơ Tranh xuất hiện ở bên cạnh.

"Ta... Ta ngủ ở đây là được rồi."

"Ngươi sợ ta?"

"... Không... Không có." Hai tay Kinh Phá giao nhau đặt trước người, bởi vì căng thẳng, nên bóp lấy nhau.

"Vậy ngươi ngủ ở đây làm gì?"

"Ta..."

"Ra đây."

Kinh Phá nhìn bàn tay ngả ra trước mặt mình, khẽ mím môi, cuối cùng chậm rãi vươn tay.

Sơ Tranh kéo người lên, trực tiếp ôm ra.

Chân Kinh Phá vừa giẫm chân xuống mặt đất, thân thể lại đột nhiên bay lên không.

Không biết là xuất phát từ bản năng hay là từ thói quen, hai tay hắn ôm lấy cổ Sơ Tranh.

Kinh Phá mắt không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt của Sơ Tranh, dưới thân có xúc cảm mềm mại.

Kinh Phá nằm trên giường, hắn không buông tay ra, Sơ Tranh chỉ có thể duy trì tư thế ấy.

"Sao thế?" Sơ Tranh thấp giọng hỏi.

Kinh Phá chỉ nhìn cô như vậy, không nói gì.

Sơ Tranh chỉ cần hơi cúi xuống, là có thể chạm vào môi thiếu niên.

Muốn hôn...

Thẻ của mình hôn một xíu thì làm sao!

Suy nghĩ này vừa hiện lên, một giây sau Sơ Tranh đã hành động.

-

Kinh Phá luống cuống tay chân đẩy Sơ Tranh ra, Sơ Tranh nhìn hắn buông màn che ra, rúc vào trong chăn, chỉ để lại một chòm tóc bạc trắng.

Một giây sau chòm tóc kia bị kéo vào trong chăn.

Sơ Tranh chống tay bên môi, lòng bàn tay nhẹ cọ môi dưới, quay người rời đi.

Sơ Tranh chuyển cái rương kia của Kinh Phá sang bên góc quan tài, sau đó nằm vào, hai tay gối sau ót, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Gian phòng yên tĩnh lại.

Thiếu niên trong chăn cẩn thận lộ ra một cái đầu, nhìn một hồi lâu, vươn tay, đẩy màn che ra.

Quan tài đặt ở ngay vị trí cách hắn không đến năm mét, không nhìn thấy người ở bên trong.

Kinh Phá nhấp môi dưới, buông màn che xuống nằm lại.

Hắn nhìn chằm chằm hư không, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi.

Đó là cảm giác hắn chưa từng trải nghiệm bao giờ.

Nhưng... Cũng không ghét.

Kinh Phá nằm một lát, lại ngồi dậy, đẩy màn che ra nhìn bên kia.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Kinh Phá cũng không ngủ được.

Ngày thứ hai, thiếu niên mang cặp mắt gấu trúc thức dậy.

Làn da của thiếu niên vốn rất trắng, cho nên quầng thâm mắt lộ ra cực rõ.

"Ngủ không ngon?"

"... Ừ." Kinh Phá đáp một tiếng, không dám nhìn Sơ Tranh.

"Là bởi vì ta hôn sao?" Nhưng Sơ Tranh không kiêng kỵ nhiều như vậy.

"Khụ khụ khụ... " Kinh Phá bị sặc nước bọt.

Sơ Tranh giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn, chờ hắn trở lại bình thường, tiến tới: "Thật sao?"

Thiếu niên đẩy cô ra, giọng nói run run: "... Ngươi đừng dựa vào ta gần như vậy."

Sơ Tranh kéo người về: "Trả lời câu hỏi của ta trước đã."

"..."

Kinh Phá hơi giãy dụa, nhưng không thoát ra được.

Hắn bày ra dáng vẻ rất bất lực: "... Đúng thế."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, buông hắn ra, Kinh Phá lập tức cách Sơ Tranh rất xa.

"Ngươi chán ghét ta hôn ngươi?"

"... Không... Không có." Kinh Phá theo bản năng phủ nhận.

"Vậy ngươi cách ta xa như vậy làm gì?"

"... Ta... Ta căng thẳng." Kinh Phá cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Bình Luận (0)
Comment