Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2274

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Thật hay giả?"

"Lúc làm việc tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả được à, cô chưa gặp cô gái kia thôi, thật sự siêu siêu đẹp luôn ấy, giống như minh tinh vậy!"

"Hơn nữa sếp còn cố ý dừng lại chờ cô ấy mà, với cái tính ấy của sếp chúng ta, có bao giờ chờ ai đâu?"

Mấy nhân viên đứng trong phòng giải khát bát quái, có cô gái trầm mặc nghe, đợi mọi người tản, cô ta mới vụng trộm gửi một tin nhắn cho người ta.

-

Phần lớn thời gian Phong Diên không ở trong phòng làm việc, Sơ Tranh bị cưỡng chế không cho phép rời khỏi phòng làm việc, có nhu cầu gì thì trực tiếp nói với trợ lý Vu.

Sơ Tranh lười ra ngoài, làm ổ trong phòng làm việc tra xét thông tin về khách sạn Katis.

Đây là một khách sạn lấy khoa học kỹ thuật làm chủ đề, giá thành cực cao.

Muốn mua được loại khách sạn này đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Sơ Tranh xem hết tất cả tư liệu một lần, gửi cho đối phương một cái mail nói mục đích của mình, bên kia chưa đáp, có thể là không nhìn thấy.

Thời gian thoáng một cái đã trôi qua, giữa trưa Sơ Tranh cũng không thấy Phong Diên, buổi chiều khi sắp tan tầm, vị tổng giám đốc này mới trở lại văn phòng.

Hắn đứng ở cửa ra vào, thần sắc đóng băng gọi cô: "Cùng tôi về nhà một chuyến."

Ngay từ đầu Sơ Tranh cho rằng về nhà này là về biệt thự, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện phương hướng không đúng.

"Về đâu?"

"Chỗ cha mẹ tôi."

Sơ Tranh nói lời kinh người: "Nhanh như vậy đã gặp phụ huynh?"

Phong Diên: "..."

Phong Diên trầm mặc vài giây: "Cô làm gì Thư Tri Hi rồi?"

Sơ Tranh vô tội hỏi lại: "Tôi có thể làm gì cô ta?" Chó điên lại còn đi mách lẻo!

"Cô ta nói cô ném cô ta xuống hồ nhân tạo, có chuyện này không?"

"Không."

Phong Diên liếc cô một cái, không nói gì thêm.

Nơi ở của cha mẹ Phong Diên cách chỗ hắn hơn nửa thành phố, so với ngôi biệt thự của Phong Diên, thì rõ ràng nơi này xa hoa hơn rất nhiều.

"Thiếu gia về rồi."

Người hầu đứng bên ngoài biệt thự nghênh đón, cũng không phải người máy, mà là người thật.

Mặc dù người máy có hiệu suất cao hơn con người, cũng thông minh hơn, nhưng vẫn có người thích thuê người làm.

Hiển nhiên cha mẹ Phong Diên chính là như thế.

"Sau khi vào tôi không bảo cô nói chuyện thì cô không cần nói."

"Vì sao?"

Phong Diên thấp giọng nói: "Tôi không muốn để cho người khác biết cô khác biệt."

Lời này thật ra không có vấn đề gì.

Chỉ là không muốn cho người ta biết Sơ Tranh không giống những người máy khác, phát hiện cô đã thức tỉnh ý thức tự chủ sẽ rước lấy phiền phức.

Nhưng rơi vào tai Sơ Tranh, thì có hơi mập mờ.

Sơ Tranh hơi trầm mặc, không gật đầu cũng không lắc đầu.

"Nghe chưa?"

"Ồ." Yêu cầu của thẻ người tốt... Đành cố mà đồng ý thôi.

-

Phong Diên dẫn theo Sơ Tranh đi vào đại sảnh.

Đại sảnh có không ít người, cha mẹ Phong Diên rất dễ nhận ra, hai người đều rất trẻ.

Một bên khác là Thư Tri Hi và cha mẹ của cô ta, sắc mặt Thư Tri Hi trắng bệch, dáng vẻ yếu ớt như bị chấn kinh quá độ.

"Tiểu Diên về rồi à." Bà Phong thấy con trai mình về, lập tức vẫy tay gọi: "Mau tới đây."

Ông Phong nghiêm khuôn mặt, không lên tiếng.

"Cha, mẹ." Phong Diên không nhìn ra tâm tình gì, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ: "Bác trai, bác gái."

Sắc mặt vợ chồng Thư gia không tốt, không để ý tới Phong Diên, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, giọng điệu của bà Thư hơi bén nhọn: "Đây chính là người máy đó của cậu?"

Phong Diên trầm mặc.

"Tiểu Diên, hỏi con đấy?" Bà Phong kêu một tiếng.

Phong Diên hơi hít sâu: "Đúng thế."

"Tôi nghe nói cô ta là một người máy bầu bạn?" Ông Thư trầm mặt hỏi.

"Đúng."

"Cậu..." Đại khái là ông Thư không nghĩ tới Phong Diên sẽ thừa nhận như vậy, sắc mặt càng khó coi hơn vừa rồi.

Con gái của ông ta thích Phong Diên, nhưng người ta tình nguyện muốn một người máy, cũng không đồng ý đính hôn với con gái ông ta.

Đây là gì?

Sỉ nhục sao?

Bà Thư thì không nhịn được: "Cậu lại còn lêu lổng với người máy, uổng công Tri Hi nhà chúng tôi thích cậu như vậy, cậu có xứng đáng với Tri Hi không?"

"Bác Thư, tôi và Thư tiểu thư không có bất cứ quan hệ nào, tôi làm gì, liên quan gì đến Thư tiểu thư? Chớ nói chi là xứng đáng hay không?"

"Cậu cậu cậu..."

"Phong Diên!" Bà Phong quát một tiếng, lại quay đầu an ủi bà Thư: "Chị đừng nóng giận, thằng ranh này xấu tính vậy đấy. Người máy này chắc là sản phẩm thí nghiệm mà thằng nhóc Phong Ngô Diệp tặng nó, dựa vào sự hiểu biết của tôi về nó, thì chắc chắn nó chưa từng làm gì đâu."

"Chị nghe xem nó nói những lời gì đi!" Bà Thư tức giận đến mức huyết áp tăng vọt: "Thế này thì sau này nếu Tri Hi nhà chúng tôi thật sự gả tới, còn không phải bị ức hiếp à?"

"Sao lại thế được." Bà Phong cam đoan: "Nếu nó dám ức hiếp Tri Hi, tôi sẽ đánh gãy chân nó!"

Phong Diên: "Con từng nói rồi, con sẽ không đính hôn với Thư tiểu thư."

"Phong Diên!"

Lần này người gầm thét chính là ông Phong vẫn không mở miệng nói gì.

"Được rồi, chuyện này bỏ qua trước đi." Ông Thư cũng lên tiếng theo: "Chúng ta nói chuyện ngày hôm qua một chút."

Khổ chủ cũng đã nói như vậy, ông Phong ngăn chặn lửa giận: "Người máy này của con đẩy Tri Hi vào hồ nhân tạo, suýt chút nữa hại chết Tri Hi, chuyện này con định làm thế nào?"

Đây mới là chủ đề của ngày hôm nay.

"Không phải cô ấy làm."

"Cậu có ý gì? Còn muốn bao che cho cô ta à?" Bà Thư vốn đang tức giận, nghe Phong Diên nói như vậy, làm sao có thể nhịn được lửa giận.

"Anh Phong Diên, ý của anh là em đổ oan cho cô ta?" Thư Tri Hi nói trong tiếng nghẹn ngào: "Bản thân em tự trải qua, sao lại không phải là cô ta được."

Phong Diên: "Vì sao cô ấy phải làm như vậy?"

Thư Tri Hi nghẹn họng.

Sơ Tranh ném cô ta vào hồ nhân tạo, là bởi vì cô ta tìm người ném cô xuống sông trước.

Chuyện này chắc chắn không thể để Phong Diên biết.

Thư Tri Hi: "Cô ta... Có lẽ chương trình của cô ta bị hỗn loạn, công kích con người, những chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra."

"Đây chỉ là lời nói từ một phía của cô." Phong Diên cũng không chấp nhận cách nói này: "Tôi không phát hiện ra cô ấy có bất cứ chỗ nào dị thường, Thư tiểu thư có thể cung cấp căn cứ chính xác có sức thuyết phục hơn không?"

Nước mắt ngập trong khóe mắt Thư Tri Hi, chực chờ rơi xuống, nghẹn ngào không thôi: "Anh Phong Diên, anh không tin em?"

Phong Diên: "Tôi tin tưởng chứng cứ."

Nước mắt của Thư Tri Hi tí tách rơi xuống.

Sơ Tranh liếc mắt nhìn người đàn ông đứng nghiêm, đột nhiên vươn tay câu lấy ngón tay người đàn ông xuôi ở bên người.

Người trong phòng khách đều đang quan tâm đến Thư Tri Hi đang khóc dữ dội, cũng không ai chú ý tới động tác nhỏ của Sơ Tranh.

Cơ thể Phong Diên hơi cứng đờ, lông mày nhẹ chau lại, rút tay mình về, hạ giọng cảnh cáo: "Đừng càn quấy."

Sơ Tranh quay đầu ra nhìn sang nơi khác, giống như người vừa rồi làm động tác ấy không phải cô.

Phong Diên hơi siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay chạm vào trong lòng bàn tay, chỗ đó dường như còn lưu lại dấu vết vừa rồi Sơ Tranh đụng vào hắn.

Phong Diên siết chặt rồi lại buông ra, không để cho mình suy nghĩ những chuyện khác.

"Thư tiểu thư nói cô bị đẩy xuống hồ nhân tạo, khu biệt thự đâu đâu cũng có giám sát, nếu quả thật là vậy, tất nhiên sẽ bị giám sát quay lại, tôi sẽ cho người đưa giám sát tới."

Phong Diên cho người lấy giám sát vào.

Từ khi Thư Tri Hi xuất hiện đến khi cô ta rời khỏi phạm vi biệt thự của Phong Diên, cũng chưa từng xuất hiện bất cứ dị thường nào.

Thư Tri Hi tự đi về phía hồ nhân tạo, nhìn từ trên giám sát, cũng là tự cô ta không cẩn thận ngã xuống hồ nhân tạo.
Bình Luận (0)
Comment