Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiểu thư, ngài điều tra lúc nào?" Sau khi rời phòng, có vệ sĩ tò mò hỏi.
Việc này họ chưa từng làm mà.
Hơn nữa tài khoản ở nước ngoài vốn đã không dễ điều tra.
"Tôi không điều tra."
"Vậy vừa rồi..."
Trong nước không khó điều tra, Lật Lâm cũng chỉ biết tài khoản cuối cùng chuyển cho hắn ta, những cái khác sao mà hắn ta biết được?
Sơ Tranh tùy tiện bịa một chút, nhìn giống như có chuyện như vậy, người cuối cùng xác định là Thu Chanh, không phải đã lừa được hắn ta rồi sao.
Đương nhiên nếu như khoản tiền kia không phải Thu Chanh cho, vậy thì cách làm này không thành lập được.
Lỡ như Thu Chanh sai người khác đi làm thì sao?
Một khoản tiền lớn như vậy, tài khoản trước nhất chảy ra, chắc chắn là tài khoản của chính Thu Chanh.
Cho dù không phải cũng không sao, Lật Lâm biết sao?
Trừ phi Thu Chanh nói kỹ càng quá trình cho hắn ta biết, nếu không thì hắn ta cũng không thể nào biết được rốt cuộc khoản tiền kia chảy ra từ đâu.
Vệ sĩ: "..."
Vì sao ngài có thể mặt không đổi sắc lừa người như vậy?
Sơ Tranh cảm thấy chuyện này không gọi là lừa, ấy gọi là chiến lược.
Nếu Lật Lâm không làm những việc này, cô có thể lừa nổi không?
Không thể!
"Chị họ thật có tiền." Sơ Tranh sờ cằm, phải tìm cho cô ta một chút hoạt động rủi ro mới được.
Vệ sĩ: "..."
Chút tiền này có là gì với ngài đâu.
Một ngày tùy tiện là có thể rải đủ rồi.
Thứ kia đúng là do Thu Chanh sai khiến, nhưng cụ thể là làm gì thì Lật Lâm cũng không biết.
Chỉ bảo hắn ta nghĩ cách để Dạ Mị cầm đồ về.
Mà Lật Lâm rất hiểu Dạ Mị, chuyện này không khó làm.
Trong thời gian ngắn Sơ Tranh cũng không nghĩ thấu mục đích Thu Chanh làm vậy là gì.
Muốn quay được thứ mang tính thương nghiệp thì dù thế nào cũng phải đưa tới văn phòng của cô chứ?
Đặt trong biệt thự thì có thể quay được gì?
Cũng không thể lấy cuộc sống tốt đẹp của cô và Dạ Mị đi viết văn mà?
Mục đích của Thu Chanh chắc chắn không phải như vậy.
Xem ra cần phải đi trò chuyện với chị họ.
【... Tiểu tỷ tỷ, chúng ta không thể giải quyết văn minh một chút sao? 】
Lúc này Vương Giả đã rất bình tĩnh.
"Cảnh giới cao nhất của sức mạnh là gì?"
Vương Giả hơi chần chờ.
【... Nhanh? 】
"Vậy không phải đúng rồi sao, như thế này có thể giải quyết mọi chuyện nhanh hơn, tiết kiệm phiền phức, có gì không tốt?"
【...】 Mặc dù cảm thấy cô đang nói hươu nói vượn, nhưng không biết làm sao để phản bác.
"Ta sẽ rất văn minh trò chuyện với chị họ của ta, mi yên tâm!"
【...】 Ha ha, chính cô có tin không?
-
Sơ Tranh sợ phát sinh thêm sự cố, lại gây ra những phiền phức khác.
Cho nên lập tức dẫn người đi tìm Thu Chanh.
Họp?
Họp có quan trọng bằng cạo... Tìm chị họ nói chuyện phiếm không?
Sơ Tranh dẫn theo một đám vệ sĩ, gióng trống khua chiêng tìm tới cửa, Thu Chanh bị khí thế đó làm cho giật mình.
"Em họ Sơ Tranh, em muốn làm gì đây?" Thu Chanh rất nhanh khôi phục trấn định.
Sơ Tranh lãnh đạm nói: "Trò chuyện."
Thu Chanh nhìn ra phía sau: "Trò chuyện mà cần phải mang theo nhiều người như vậy sao?"
"Tôi vui lòng." Đại lão không cần phô trương sao?
Thu Chanh: "..."
Thu Chanh hít sâu một hơi, cười nói: "Không biết em họ tìm chị có chuyện gì muốn nói vậy? Chút nữa chị còn có chút việc, không thể trò chuyện với em quá lâu."
Sơ Tranh: "Trò chuyện về Lật Lâm."
Trên mặt Thu Chanh có biến hóa rất nhỏ, thoáng qua thì đã biến mất, đầy vẻ không để ý hỏi: "Tiểu minh tinh đó à. Em họ muốn nói chuyện gì về hắn? Là hắn chọc tới em ở đâu à?"
Sơ Tranh nhận lấy máy tính bảng mà người phía sau đưa cho.
Nhấn mở rồi đưa cho Thu Chanh.
Thu Chanh hơi nhíu mày liễu: "Đây là gì thế?" Vừa hỏi vừa nhận lấy.
Video không có âm thanh, nhưng Thu Chanh trông thấy nội dung, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.
Thu Chanh trả máy tính bảng cho Sơ Tranh, nụ cười vẫn như cũ: "Em cho chị xem thứ này làm gì? Lúc trước đúng là chị có chút lui tới với hắn, nhưng chỉ là chơi đùa mà thôi, không phải em họ cảm thấy hắn có ý nghĩa đặc biệt gì với chị đó chứ?"
Sơ Tranh: "Tôi chỉ muốn cô lát nữa suy nghĩ nhanh một chút."
Thu Chanh nghe không hiểu lời này: "Cái gì?"
Vệ sĩ nối đuôi nhau mà vào, túm lấy Thu Chanh kéo cô ta vào bên trong.
Sao Thu Chanh có thể ngờ tới Sơ Tranh sẽ động thủ ở ngay chỗ ở của cô ta như vậy.
Thu Chanh bị túm về phòng, vệ sĩ cấp tốc lấy đồ đạc ra trói người lại.
Trước sau cũng chỉ tầm một phút đồng hồ.
Bọn vệ sĩ đã diễn luyện với Lật Lâm một lần, hết sức quen thuộc với quá trình.
Sơ Tranh bắt chéo chân ngồi ở một bên uống trà, mới đầu Thu Chanh còn có thể nhịn, sau đó thì chửi ầm lên.
Lúc này Thu Chanh rất hối hận, vì sao nhà lại làm cách âm chứ.
Bây giờ cô ta kêu cứu cũng không có ai phát hiện được.
Người phụ nữ này điên rồi sao?
-
Dù sao Thu Chanh cũng là phụ nữ, còn là một thiên kim tiểu thư được nâng niu từ bé, năng lực chịu đựng kém hơn Lật Lâm nhiều, rất nhanh đã khai ra.
Cô ta muốn lợi dụng Dạ Mị, nói hắn tiết lộ cơ mật, làm tổn hại lợi ích tập đoàn.
Thứ kia tất nhiên không phải dùng để quay cơ mật gì đó, chỉ là để nó tồn ở đó mà thôi.
Làm cho Dạ Mị không thể nào phủ nhận chứng cứ trong đó.
Quay được gì không quan trọng, trọng điểm là chứng minh hắn có ý định này.
Nói là Lật Lâm tặng?
Ai mà tin chứ?
Khi Lật Lâm đi tìm hắn, đúng là có người trông thấy, nhưng lúc ấy hắn ta không cầm theo gì cả.
Hơn nữa quan hệ của hai người cũng không tốt đẹp gì lắm.
Ai mà tin là Lật Lâm tặng đồ cho hắn chứ.
Lật Lâm chỉ cần phủ nhận, lời nói từ một phía của Dạ Mị cũng không thể làm chứng cứ.
Đương nhiên đây chỉ là chất dẫn lửa.
Trọng điểm là làm lợi ích tập đoàn bị hao tổn phía sau.
Người bên gối của Sơ Tranh tiết lộ cơ mật, dẫn đến lợi ích tập đoàn bị hao tổn, người lãnh đạo như cô phải nhận trách nhiệm chủ yếu.
Chỉ là kế hoạch của Thu Chanh mới sắp xếp xong được một cái mở đầu...
Thu Chanh tức giận đến mức thổ huyết.
Cô ta không cảm thấy kế hoạch của mình có vấn đề gì.
Cô ta cũng không có ý định trong thời gian ngắn mà đã kéo cô xuống, cũng đã chuẩn bị tốt để tác chiến trường kỳ.
Nhưng mà vì sao người phụ nữ này có thể gióng trống khua chiêng tìm tới cửa, trực tiếp ép hỏi như vậy.
Đây là kịch bản của người bình thường sao?
"Cô đối phó tôi thì được, nhưng cô không nên lợi dụng Dạ Mị." Sơ Tranh hơi khom người, đối đầu với ánh mắt Thu Chanh: "Chị họ, tiếp theo đây, từ từ mà hưởng thụ."
Thu Chanh tức giận đến mức phát run: "Cô... Muốn làm gì?"
Sơ Tranh đứng lên, liếc nhìn cô ta, cánh môi hé mở, từng chữ đều như bọc lấy băng sương.
"Cô cứ từ từ mà nhìn cho rõ."
-
Sơ Tranh trở về lập tức bảo Bạch Tẫn Ý sắp xếp trải nghiệm phá sản theo thực đơn xa hoa cho công ty của Thu Chanh.
Anh em nhà họ Bạch được cái làm việc với hiệu suất nhanh.
Cho nên dù Sơ Tranh không thích Bạch Tẫn Ý luôn luôn túm lấy cô bắt họp họp họp, nhưng cô cũng cảm thấy dùng Bạch Tẫn Ý rất bớt việc.
Vui chút là lại mua nhà mua xe cho Bạch Tẫn Ý.
Bạch Tẫn Ý: "..."
Anh ta thật sự không thiếu chút nhà và xe này đâu.
Có Bạch Tẫn Ý thao tác phía sau, công ty Chanh Dương đầu tiên là nhân viên từ chức tập thể.
Không chỉ từ chức, còn mang đi mấy hạng mục trong công ty, lập tức kéo tình huống của công ty xuống đến đáy cốc.
Sau nữa là vấn đề ở phương diện khác.
Thu Chanh tìm quan hệ nhiều mặt, nhưng đều không làm nên chuyện gì.
Lần trước còn có người đồng ý ra mặt giúp cô ta.
Lần này thì người gặp cô ta đã không có mấy người nữa.
Cho dù gặp mặt, cũng uyển chuyển biểu thị từ chối.
Lúc này sao Thu Chanh vẫn không rõ thứ Sơ Tranh nói muốn cho cô ta nhìn là gì nữa.
Cho cô ta nhìn bản thân cô ta không có cách nào vãn hồi lại mọi chuyện.
Cho cô ta nhìn tất cả những cố gắng của mình hóa thành hư vô.
***
Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ