Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2490

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh trầm mặc vài giây, nhẹ hôn lên trán Tinh Tuyệt.

Tinh Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, chỉ cần Sơ Tranh hơi di động là có thể hôn được hắn.

Đáy mắt người đàn ông chứa đựng đêm đen vô tận ngoài cửa sổ, cũng có hình dáng rõ ràng của cô.

Dưới ánh sáng mông lung mập mờ, giống như có thứ gì đó đang ngo ngoe muốn động.

Tinh Tuyệt khẽ mấp máy môi: "Anh không quấy rầy em làm việc, anh chỉ ôm một lát thôi được không?"

Sơ Tranh dời ánh mắt, "Ừ."

Ghế sofa cũng khá rộng rãi, Sơ Tranh ôm hắn dựa trên ghế sofa nhìn những chuỗi số liệu loạn thất bát tao kia.

Không biết Tinh Tuyệt mò đâu ra một bản tư liệu, chậm rãi lật xem.

Sơ Tranh liếc nhìn qua, chắc là tư liệu của công ty mà Hồ Thạc chuẩn bị cho hắn, cũng có rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp.

"Anh đọc có hiểu không?"

Sơ Tranh thấp giọng hỏi một câu.

Tinh Tuyệt lật qua một trang: "Cũng được, có nhiều thứ nhìn thấy thì sẽ tự động xuất hiện trong đầu anh, theo bản năng biết nên làm như thế nào, đại khái là một loại bản năng đi, giống như chuyện thích Bảo Bảo vậy."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh quyết định mình vẫn không nên nói chuyện với Tinh Tuyệt thì hơn.

Nếu không thì sớm muộn gì cô cũng bị vật nhỏ này làm chết.

Tinh Tuyệt lại không có ý định bỏ qua cho Sơ Tranh, hơi ngước mặt lên, tư liệu che khuất một nửa gương mặt hắn, chỉ lộ ra vị trí từ mũi trở lên, trong đôi mắt xinh đẹp ấy chứa đựng gợn sóng nhàn nhạt.

"Cho dù thật sự không nghĩ ra cũng không sao, anh sẽ học cách thích Bảo Bảo lần nữa, giống như học những kiến thức này vậy."

"..." Sơ Tranh hít sâu một hơi, kéo tư liệu qua che cả khuôn mặt hắn lại: "Tiếp tục học tập."

Tinh Tuyệt kéo tư liệu xuống, Sơ Tranh đã dời mắt đi chỗ khác.

Tinh Tuyệt nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó tiếp tục xem tư liệu.

Hai người ai làm việc của người nấy, bầu không khí lại vô cùng hòa hợp.

Chuyện Sơ Tranh phải xử lý còn rất nhiều, đợi khi cô cảm thấy buồn ngủ, đóng màn hình ảo lại thì Tinh Tuyệt đã ngủ rồi.

Sơ Tranh rút tư liệu trong tay hắn đi, người đàn ông hơi động, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, gương mặt còn cọ cọ lên, chôn trong cần cổ cô.

Sơ Tranh sờ đầu hắn, cũng lười động, tùy tiện kéo tấm chăn qua đắp lên người, cứ như vậy mà ngủ.

Trong phòng một vùng tăm tối, tĩnh lặng im ắng.

Người đàn ông vốn đã nhắm chặt hai mắt lại chậm rãi mở mắt ra, cẩn thận nhìn thoáng qua Sơ Tranh, một lát sau lần nữa nhắm mắt lại, khóe môi khẽ giương lên một độ cong nho nhỏ trong bóng đêm, giống như vui vẻ khi đạt được mục đích nào đó.

-

Tô Đề Nguyệt nghĩ mãi mà không rõ dụng ý của việc Sơ Tranh khăng khăng nói mình là "bạn gái" Tinh Tuyệt, nhưng chờ khi y trông thấy Sơ Tranh cẩn thận chăm sóc Tinh Tuyệt, lại cảm thấy giữa hai người có một bầu không khí mà không ai có thể phá hư được.

Sơ Tranh thừa dịp Tinh Tuyệt đi toilet, thuận miệng hỏi Tô Đề Nguyệt.

"Hình như anh không hề kỳ quái với chuyện tính tình của Tinh Tuyệt có biến đổi nhỉ?"

"Trước kia cậu ấy chính là như vậy." Tô Đề Nguyệt theo bản năng nói: "Sau này tiếp nhận công ty mới từ từ thay đổi."

Tính cách của Tinh Tuyệt không tính là dịu dàng, nhưng khá là ôn hòa, với ai cũng có lễ phép, khiến người ta cảm thấy không có bất cứ nguy hiểm gì.

Nhưng Tô Đề Nguyệt quen biết hắn quá lâu rồi, cũng biết dưới dáng vẻ ấy của Tinh Tuyệt, có một trái tim rất máu lạnh.

Chính là máu lạnh.

Hắn nhìn như tốt với tất cả mọi người, nhưng những cái tốt ấy đều chỉ là hư giả giả dối, không có bất kỳ chân tình gì.

Vấn đề là mọi người đều rất thích dáng vẻ này của hắn.

Đương nhiên, người hắn đã nhận định thì cũng sẽ chân tình đối đãi.

"Vì sao hắn lại đổi tên?"

"Đổi tên?" Tô Đề Nguyệt sửng sốt một chút, một lát sau mới nhớ tới: "Cái tên Tinh Diễn ấy hả? Cô biết được từ đâu vậy?"

"Anh cũng biết?" Người người đều biết, mẹ nó chỉ mình ta là không biết!!

"Tôi quen cậu ấy từ nhỏ, đương nhiên biết." Tô Đề Nguyệt không hiểu: "Cô biết mới kỳ quái ấy? Cái tên đó chắc hẳn không có bất kỳ ghi chép nào cả, cô nghe được từ đâu vậy?"

"Tôi có con đường của tôi, tại sao hắn lại đổi tên?"

Tô Đề Nguyệt trầm tư một lát: "Hình như là người Tinh gia cảm thấy cái tên Tinh Diễn này quá nhu hòa, không thích hợp với thái tử gia Tinh gia, cho nên mới sửa lại đó."

"..."

Chỉ như thế?

"Lúc trước Tinh gia định dùng từ Giác của vương ngọc*, ý là ngọc trong chi vương, ngụ ý cũng không tệ. Nhưng hắn tự chọn Tuyệt trong tuyệt cảnh..."

(*Từ Giác (珏) là từ do hai chữ Vương(王)và Ngọc (玉) ghép lại mà thành, từ Giác và từ Tuyệt đồng âm với nhau, đều có âm đọc là (jué), nhưng Tuyệt trong tên Tinh Tuyệt là tuyệt trong tuyệt cảnh (绝境的绝). Và chữ Tuyệt ấy còn có nghĩa là đoạn tuyệt, cự tuyệt, cắt đứt,...Thật sự rất có phong phạm toii là một tổng tài lạnh lùng:>>>)

Tô Đề Nguyệt ngừng một chút, lại nhún vai.

"Tôi nghe nói trong đó còn có chút chuyện, nhưng những chuyện này, người ngoài như tôi cũng không biết cụ thể."

Đúng lúc Tinh Tuyệt trở về, Tô Đề Nguyệt và Sơ Tranh đồng thời ngừng chủ đề lại.

-

Giếng trời Bắc Hòa ở ngay trong sân nhà người ta, Tô Đề Nguyệt ra mặt giao lưu một phen, nhận được cho phép đi vào bên trong.

(*Bắc Hòa Thiên Tỉnh (北和天井) Bắc Hòa là tên riêng, thiên là trời và tỉnh là cái giếng, mấy chương trước Nhiên để luôn là Bắc Hòa Thiên Tỉnh, vì lúc ấy ngáo ngáo không nhớ ra đó là địa danh hay gì, để nào sửa lại:<)

Giếng trời Bắc Hòa nhìn có vẻ đã lâu năm lắm rồi, xung quanh mọc đầy cỏ dại.

"Cái giếng này đã khô cạn từ lâu lắm rồi." Chủ nhà ở bên cạnh nghe ngóng: "Các cô cậu xem cái này làm gì thế? Trước đó không phải đã nói cái giếng này không có manh mối gì sao?"

Sơ Tranh đã trông thấy bốn chữ giếng trời Bắc Hòa, nó khắc ở bên mép giếng.

Lịch sử trên trấn Bình Ninh gần như chưa từng đứt gãy, mỗi một thị tộc đều giữ gìn gia phả, trong đó ghi chép lại tất cả mọi chuyện trên trấn này.

Nhưng cái giếng trời Bắc Hòa này, mọi người kiểm tra một lượt tất cả ghi chép, đều không có bất kỳ manh mối gì.

Sau đó phía trên cũng phái người đến điều tra, nhưng cũng không tìm được bất cứ manh mối gì có ích từ trong những tư liệu khác.

Về sau mọi người cảm thấy đây chỉ là một giếng nước bình thường.

Chỉ là lúc trước người đào giếng khắc đại mấy chữ lên mà thôi.

Sơ Tranh sờ lên mép miệng giếng, như có điều suy nghĩ nhìn vào trong giếng.

Phía dưới đen sì, hoàn toàn không nhìn thấy đất.

"Ông chắc chắn giếng này cạn chứ?" Sơ Tranh hỏi chủ nhà vẫn còn đang thăm dò bên cạnh.

"Đúng vậy. Chuyện này còn có thể là giả được à? Nếu cô không tin thì tôi tìm cái gàu tới, cô ném xuống thử xem có múc được nước lên không."

"Bao lâu rồi?"

Chủ nhà lắc đầu: "Chuyện này thì tôi không biết. Từ khi tôi có kí ức thì nó đã không có nước nữa rồi."

"Vẫn luôn không có nước?"

Chủ nhà lắc đầu, lắc được một nửa, lại như nhớ tới một chuyện.

Tô Đề Nguyệt: "Có lời gì thì ngài cứ nói thẳng là được."

"Ôi, lần đó tôi cũng không biết là mơ hồ nhìn lầm, hay là thật sự nhìn thấy nữa... Tôi chỉ tùy tiện nói một chút, các cô cậu chứ xem như nghe chuyện xưa đi ha."

Tô Đề Nguyệt nhìn Sơ Tranh còn đang nhìn giếng một chút, gật đầu: "Ngài nói đi."

"Có một năm, tôi uống say, nửa đêm đi nhà xí. Thì nghe thấy trong giếng có âm thanh, là loại âm thanh ùng ục như nước trào lên vậy đó..."

Lúc ấy ông ta uống say mà, hơn nửa đêm nghe thấy âm thanh này, cũng to gan nên lần theo âm thanh đến bên giếng xem.

Ông ta nhìn vào trong miệng giếng thì không có gì cả.

Ngay lúc ông ta thấy kỳ quái, thì ông ta bỗng nhìn thấy trong giếng có thứ gì đó tuôn lên.

Giống như suối phun vậy, phun ra từng cột nước thật cao.

Ngày hôm sau ông ta tỉnh lại ở trong sân, ông ta nói với người nhà, người nhà đều nói là ông ta uống say nằm mơ rồi.

Nhưng ông ta cảm thấy chuyện đó rất chân thực, không phải nằm mơ.

Người trong nhà lập tức kéo ông ta đến bên cạnh giếng, giếng vẫn là cái giếng kia, bên trong không có nước.

Mặc dù người nhà và bạn bè đều nói ông ta uống say nằm mơ rồi, nhưng ông ta vẫn cảm thấy chuyện trải qua đêm đó rất chân thật.

Đáng tiếc không ai tin tưởng...

Dần dần ông ta cũng bắt đầu hoài nghi, có lẽ là thật sự uống say nằm mơ.

Một cái giếng đã khô cạn, sao lại phun nước vào đêm hôm khuya khoắt chứ?
Bình Luận (0)
Comment