Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2518

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Này!!"

"Cô đừng đi, quay lại, nói cho tôi biết đây là nơi nào, cô là ai, vì sao lại bắt tôi đến đây?"

"Các người muốn gì!"

"Quay lại đi!"

Mặc kệ Lục Phong Trạch hét thế nào, cũng không ai trả lời lại hắn ta.

Ước chừng hai tiếng sau, người phụ nữ kia xuất hiện lần nữa.

Lục Phong Trạch không dám tới gần những ánh sáng trắng đó: "Cô là ai, tại sao lại nhốt tôi ở đây."

Người phụ nữ ném chút đồ ăn và thiết bị di động vào: "Ở yên đấy, đừng kêu la, lãng phí sức lực của mình."

Lục Phong Trạch: "???"

Rất nhanh, người phụ nữ kia lại rời đi, nơi này chỉ còn lại một mình Lục Phong Trạch.

Hắn ta nhìn thiết bị di động được ném vào cùng đồ ăn, cầm lên nhìn nhìn, là một thiết bị chỉ có thể lên mạng, không thể gửi tin tức một chiều.

Vì sao lại cho hắn ta cái này?

Sợ hắn ta ở đây nhàm chán sao?

Hiển nhiên cũng không phải thế.

Bởi vì Lục Phong Trạch nhìn thấy tin tức trên mạng—— liên quan tới thông cáo hắn ta tử vong ngoài ý muốn của cơ quan ban ngành.

Lục Phong Trạch: "..."

-

Lục Phong Trạch nhìn thấy Sơ Tranh là vào ngày thứ năm sau khi hắn ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Này nào hắn ta cũng xem đủ kiểu tin trên tin tức, đến ngày thứ năm, chuyện của hắn ta đã kết thúc, gần như không ai báo cáo nữa.

Chính là ở thời điểm này, hắn ta gặp được cô gái kia.

"Là cô!"

Lục Phong Trạch quên mất uy lực của những ánh sáng trắng đó, trực tiếp nhào tới, sau đó chính là hét thảm một tiếng.

Đau đớn sẽ kéo dài một hồi, chờ hắn ta cắn răng vượt qua, thì đã không còn sức mà đứng lên nữa.

"Cô... Cô vì sao lại nhốt tôi ở đây? Còn chế tạo tin tức tôi tử vong, rốt cuộc cô muốn làm gì!!"

"Lục tiên sinh, có phải anh nhầm lẫn một chuyện không." Cô gái đứng bên ngoài ánh sáng trắng đút hai tay trong túi quần, lạnh lùng nhìn hắn ta.

Lục Phong Trạch trợn mắt nhìn: "Tôi nhầm lẫn chuyện gì? Không phải cô đưa tôi tới đây à? Bên ngoài đều nói tôi đã chết, không phải do cô làm ra à?"

Sơ Tranh: "Nếu như không có tôi thì bây giờ anh đã chết rồi."

Con ngươi Lục Phong Trạch hơi co rụt lại, theo bản năng gầm thét: "Cô nói hươu nói vượn gì thế?"

Rõ ràng là người này bắt cóc mình.

Còn chế tạo chuyện ngoài ý muốn, nói hắn ta chết rồi.

Bây giờ người bên ngoài đều cho rằng hắn ta chết rồi...

Trong mắt Lục Phong Trạch tràn ngập tia máu: "Cô có mục đích gì, cô muốn làm gì!!"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tôi đang cứu anh." Sao lại không tin chứ!

Người tốt như ta mi đi đâu mà tìm được!

Lục Phong Trạch: "..."

Lục Phong Trạch dùng vẻ mặt ‘cô lừa ma à’ nhìn cô.

Sơ Tranh cũng không tức giận: "Anh đã quên chuyện xảy ra cuối cùng rồi à?"

Chuyện xảy ra cuối cùng...

Lục Phong Trạch nhớ mình ở trong xe, sau đó... Sau đó ý thức đột nhiên bắt đầu mơ hồ, tiếp đó thì không biết gì nữa cả.

Sơ Tranh: "Kẻ muốn đòi mạng anh không phải là tôi."

Con ngươi Lục Phong Trạch hơi co lại, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.

Lúc ấy ở trong biệt thự, vì sao người đàn ông kia bỗng nhiên mất tích?

Lục Phong Trạch không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: "Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?"

Sơ Tranh: "Người mà anh đi gặp muốn anh chết, rất khéo tôi lại đi theo anh, cho nên cứu được anh. Không cần khách khí."

Lục Phong Trạch: "..."

Ai khách khí với cô!

Lời cô nói là thật hay giả còn chưa nhất định!

"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng lời cô nói." Một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Tinh Tuyệt, sao hắn ta có thể tin tưởng lời cô nói?

Sơ Tranh rất không để ý: "Anh có tin hay không cũng không

"..."

Lục Phong Trạch bị ba chữ ‘không quan trọng’ hung hăng đập cho.

Cũng không biết Lục Phong Trạch có tin lời Sơ Tranh nói không: "Cho dù lời cô nói là thật, vậy thì cô muốn làm gì? Vì sao lại bắt tôi đến đây?"

"Tôi nói rồi, cứu anh."

"Cứu tôi? Nhốt tôi ở loại nơi này?" Cứu hắn ta không nên báo cảnh sát hoặc là những cách khác sao? Nhốt lại mà gọi là cứu?

Cô có hiểu lầm gì với từ cứu à?

Sơ Tranh cũng không nói chuyện, vung tay lên, những ánh sáng trắng đó chậm chạp rơi xuống đất: "Anh đi tới thử xem."

Lục Phong Trạch nhìn tất cả ánh sáng trắng biến mất ở mặt đất, vẻ mặt ngưng trệ trong chốc lát.

Hắn ta cũng đã từng thấy loại thủ đoạn kỳ kỳ quái quái giống vậy ở chỗ người đàn ông kia.

Cô gái này cũng giống người kia?

Phía trước rõ ràng không có bất kỳ thứ gì ngăn cản, nhưng hắn ta bỗng nhiên có chút không dám đi ra ngoài.

Không biết vì sao...

Mẹ!

Hắn ta đang suy nghĩ gì vậy!

Lục Phong Trạch thầm mắng một tiếng trong lòng, quyết định thật nhanh, đi về phía trước hai bước.

Chân đạp vào nơi vừa rồi ánh sáng trắng xuất hiện, cảm giác đau đớn trong nháy mắt xâm nhập đến, Lục Phong Trạch lui lại một bước, trực tiếp ngồi sập xuống đất.

Trên chân có một loại cảm giác như xương cốt đều tan ra.

Loại đau này còn khủng bố hơn cả vừa rồi.

Sắc mặt Lục Phong Trạch trắng bệch, cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Sơ Tranh giơ tay, ánh sáng trắng xuất hiện lần nữa, khép lại thành hình dạng vừa rồi.

Trong thoáng chốc Lục Phong Trạch nghe thấy giọng nói của cô gái kia: "Chỉ cần anh rời khỏi nơi này, thì sẽ hóa thành một vũng máu."

Đúng...

Cảm giác đau vừa rồi tựa như cảm giác da thịt tách rời, xương cốt hòa tan.

Nếu như lời cô nói là sự thật, thì Lục Phong Trạch cũng đã hiểu vì sao cô nói hắn ta có tin hay không cũng không quan trọng.

Hắn ta căn bản không thể nào rời đi.

Muốn sống sót còn phải dựa vào cô...

Nhưng tiền đề là lời cô nói là sự thật.

-

Lục Phong Trạch dùng chút thời gian, để tin tưởng lời Sơ Tranh nói—— những chuyện xảy ra bây giờ, làm hắn ta không thể không tin.

"Sao tôi lại biến thành thế này? Thân thể tôi sao thế?" Vì sao lại giống như vừa rồi!

"Anh ăn thứ gì ở đó?"

"Tôi không ăn gì cả." Lục Phong Trạch hơi dừng lại: "Tôi uống rượu, hắn rót cho tôi."

Lúc ấy bởi vì Sơ Tranh đột nhiên chạy tới hỏi hắn ta chuyện của Tinh Sương, tâm tình Lục Phong Trạch táo bạo, cho nên mới uống ly rượu kia.

"Tôi không giải thích rõ với anh được, nói giả dụ thế này đi, có người mài một loại sinh vật nào đó thành bột cho anh uống, bây giờ những thứ đó đều ở trong thân thể anh, nó cũng giống như thuốc độc, hơn nữa là thuốc độc mà y học hiện tại không cách nào cứu chữa được."

Lục Phong Trạch: "..."

Lục Phong Trạch đột nhiên nhớ lại, lúc ấy trước khi hắn ta mất đi ý thức, thân thể có chỗ không đúng.

Người kia thật sự giết hắn.

Sau lưng Lục Phong Trạch đổ một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện của Tinh Sương và người sau lưng anh chưa?"

Lục Phong Trạch nhìn cô gái trước mặt, hồi lâu không nói chuyện.

Không biết qua bao lâu, Lục Phong Trạch khàn giọng hỏi: "Tôi sẽ chết sao?"

Sơ Tranh mở màn hình ảo ra trong không khí, phía trên biểu hiện ra kết quả chẩn bệnh.

"Dưới tình huống khỏe mạnh bình thường, thân thể anh vốn đã không tốt, cho dù không có chuyện này cũng không sống được bao lâu."

Con ngươi Lục Phong Trạch co rụt lại, nhìn lên trên màn hình.

Phần kết quả chẩn bệnh đó rất lạ lẫm, nhưng một vài trị số và kết luận hắn ta lại rất quen thuộc.

"Nhìn từ trên kết quả, nhiều nhất anh chỉ có thời gian nửa năm nữa." Sơ Tranh rất tò mò: "Anh cũng sắp chết rồi, vì sao còn muốn nhằm vào Tinh Tuyệt?"

Mặc dù y học hiện tại phát triển, bệnh trước kia không chữa trị được, bây giờ cũng không phải là vấn đề.

Nhưng dưới tình huống khoa học kỹ thuật phát triển, lại xuất hiện những bệnh không chữa trị được khác.

Yết hầu Lục Phong Trạch phát khô, hắn ta gian nan nuốt nuốt nước miếng.

"Cô... Cô tại sao có thể có báo cáo chẩn bệnh của tôi?"

"Anh đoán xem." Đương nhiên là làm kiểm tra toàn thân cho ngươi, không thì ta còn có thể tính chắc?

*

Bịa không ra bệnh gì... Dù sao chính là bệnh nan y, sắp chết.

***

Lại đồng hành với nhau thêm một năm nữa rồiiii....

Chúc mừng sinh nhật Tiểu Tinh Tinh
Bình Luận (0)
Comment